Khi Hắc Muội vội
vàng chạy tới sân phơi lúa trời đã sáng rồi, ánh bình minh đang ở đường
chân trời phía Đông tụ tập nổi bật , mặt trời lập tức sẽ nhô lên.
Sân phơi lúa ngay tại đối diện nhà Hắc Muội, từ bên phải bờ ruộng vòng tới, dọc theo đường đi hai bên bờ ruộng đều có người, có người vừa mới bắt
đầu cắt, có người đã cắt hơn phân nửa.
“Hắc Muội, lúa nhà ngươi sớm như vậy đã cắt xong rồi à?”
“Đi sân phơi lúa lăn trục lúa à ?”
Các hương thân một bên bận rộn một bên cùng Hắc Muội nói chuyện, Hắc Muội
vừa đi vừa lên tiếng trả lời, đi vội cũng lười nhiều lời, chỉ nghe sau
lưng không ngừng có người nói Phùng Quý chịu khó, Hắc Muội có thể làm
gì.
Hắc Muội đến sân phơi lúa vừa nhìn, phỏng chừng từ
khuya đến sáng cha nàng căn bản không nghỉ ngơi, vì trong khoảng thời
gian này Phùng Quý lại đập được một gánh lúa .
Bên cạnh đập lúa xong rơm rạ xếp đống mà lúa chưa đập không cao lắm.
Thời điểm Phùng Quý ngồi xuống ăn cơm, Hắc Muội đi đến trải lúa thành hình ở giữa lôi kéo trục lăn lúa.
Thật sự rất nặng , nàng chỉ có thể kéo động vài cái mà thôi, Phùng Quý nhìn
thấy vừa ăn cơm vừa cười nói, “Đừng kéo, cẩn thận bị thương thắt lưng.”
Hắc Muội có chút ủ rũ , đi trở về ngồi bên cạnh cha nàng.
Đúng lúc này, dọc theo đường nhỏ có người đến sân phơi lúa, là Phùng Kim cùng Vương Kiều Nga, nhị thúc nhị thẩm Hắc Muội.
Phùng Kim để lúa trên vai xuống bên cạnh đống lúa nhà Phùng Quý, “Đại ca, ta xếp kế bên huynh, huynh đập xong tới lượt ta.”
Phùng Quý có chút khó xử , nói, “Kim a, hôm qua Thuỷ Sinh đã đến trước nói ngươi chờ hắn đập xong ngươi mới có thể đập.”
Phùng Kim nghe xong sửng sốt, không thể tưởng tượng được có người chiếm trước ông, sắc mặt Vương Kiều Nga lại lập tức không tốt , cười gượng nói,
“Đại ca, chúng ta là người trong nhà, nào có người trong nhà không cho,
để người khác chiếm trước .”
“Không phải cho hay không , người ta đã nói trước , ta không thể lật lọng a!”Phùng Quý mặt lộ vẻ khó xử.
Vương Kiều Nga nghiêm mặt, kéo Phùng Kim quay đầu bước đi.
“Cha, cha trước đem lúa đập xong rồi gánh về nhà!”Hắc Muội nói.
“Trước gác lại chuyện này, thừa dịp lúc này ta phải nhanh đập lúa.”Phùng Quý
buông chén cơm xuống liền đứng dậy bắt đầu kéo trục lăn lúa .
Một lát sau Béo Nha đưa một giỏ hạt lúa tới, Hắc Muội thấy sắp tới giữa
trưa liền kêu Béo Nha ở bên cạnh xem lúa còn nàng về nhà nấu cơm.
Hắc Muội về nhà kêu Tứ Nha nhóm lửa, chính mình vo gạo nấu cơm, lại dùng mỡ heo xào đậu sừng và khổ qua.
ở trong nồi cơm lại chưng một quả trứng gà cho Tú Cô.
Làm xong cơm chính mình ăn như hổ đói hết hai chén cơm rồi bưng một mâm cơm đang chuẩn bị đưa đến sân phơi lúa không ngờ cha nàng đã gánh lúa về.
Bởi vì có Béo Nha ở đó Hắc Muội cũng không để ý, chạy nhanh đón cha nàng ăn cơm, còn nàng lấy cái xệ lớn ra đặt lên ghế cao nhỏ trong sân, dùng
muôi lớn đem lúa mới gánh về múc từng muôi một đổ vào xệ phơi nắng.
Nàng một bên múc một bên đối với Phùng Quý nói, “Cha, cha ăn cơm rồi ngủ một hồi buổi chiều lại đập, đừng để mệt quá, con lập tức đi ra sân phơi lúa xem chừng, cha không cần lo lắng.”
Lại nói với Tứ Nha, “Tứ Nha, lát nữa tam tỷ về ăn cơm, muội phải canh chừng lúa đừng để cho chim hay gà đến ăn nha.”
“Dạ biết , nhị tỷ, muội khẳng định trông giữ .”Tứ Nha nghiêm túc nói, cho
dù là tiểu hài tử cũng biết ý nghĩa của lương thực đối với nông dân.
Hắc Muội đến dưới chân núi gần sân phơi nắng còn chưa tới đỉnh chợt nghe
thấy tiếng Béo Nha khóc, nàng dưới chân chạy vội lên sân phơi lúa.
Vừa thấy, Béo Nha đứng tại đống lúa nhà nàng khóc đến vẻ mặt đỏ bừng, khóc
nhìn đống lúa khác đối diện, đó là lúa Phùng Kim cùng Vương Kiều Nga
xếp, hai phu thê bọn họ đang xếp lúa.
Bên cạnh có mấy nhà đã ở xếp thành đống, bởi vì còn chưa đến phiên đập chỉ có thể xếp trước .
“Béo Nha, làm sao vậy?”Hắc Muội hô to một tiếng hỏi.
Béo Nha vừa thấy nhị tỷ đến, khóc được càng hung , thút thít nói, “Nhị tỷ, nhị thẩm trộm lúa chúng ta.”
Một câu đem người ở sân phơi lúa đều sửng sốt, Vương Kiều Nga hiển nhiên
cũng nghe được, đứng ở đống lúa nhảy dựng lên, “Đồ quỷ nhỏ đừng ngậm máu phun người!”
Hắc Muội cũng không nhìn bà, trực tiếp đối với Béo Nha nhẹ giọng hỏi, “Trộm bao nhiêu?”
“Một bó, muội vừa chạy đến bên kia đi tiểu liền nhìn thấy nhị thẩm —- “Béo
Nha nói càng ngày càng nhỏ, phỏng chừng cảm thấy bởi vì chính mình đi
tiểu mới bị người khác thừa cơ lấy trộm.
Hắc Muội lại
không nói lời nào, nhìn đống lúa nhà mình, bởi vì đã gánh hai thúng lúa
về nhà, trên sân còn một ít phải đập, cho nên số lúa chưa đập cũng chỉ
có hơn phân nửa , đống lua nhà nàng liền có vẻ nhỏ.
Hắc
Muội yên lặng gật đầu một cái, trong lòng hiểu rõ, từ từ đi ra kéo cổ
họng hô, “Các hương thân, mau tới đây làm chứng a, Béo Nha nói nhị thẩm
ta trộm lúa nhà ta có thật hay không!”
Nàng vừ kêu, người đang xếp lúa và gánh lúa đều ngừng lại, nhìn xem sự việc ra sao.
Vương Kiều Nga cũng kéo cổ họng hô, “Mọi người đến xem cháu gái này vu hãm
trưởng bối thế nào, muốn hắt nước bẩn vào trưởng bối cũng phải có chứng
cớ a —— “
“Hắc Muội, chúng ta làm sao có thể trộm lúa nhà con —— “Phùng Kim cũng nói, vẻ mặt thành khẩn.
Người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, có người nói huynh đệ ruột còn trộm lúa
thật không chấp nhận được , cũng có người nói tiểu hài tử không hẳn nói
thật.
“Nhị thúc, lúa nhà ngươi đều là ngươi gánh, ngươi gánh được bao nhiêu gánh?”Hắc Muội hỏi.
“Cái đó sao nhớ rõ, mười một mười hai gánh đi!”Phùng Kim đáp.
“Vậy ngươi có phải gánh từng gánh một, có gánh bó lẻ không?”Hắc Muội nhìn
ông chăm chú hỏi, ánh mắt thủy chung xem động tĩnh Vương Kiều Nga, bà
vừa định há mồm, Phùng Kim đã nói ra miệng , “Không có, đều là gánh từng gánh một .”
“Được, “Hắc Muội nở nụ cười, lớn tiếng nói, “Mọi người đều nghe rõ rồi chứ, nhị thúc ta nói lúa nhà hắn đều là gánh từng gánh một, không có bó lẻ , ta đây hiện tại có thể trước mặt mọi
người đếm xem lúa nhà hắn có bao nhiêu bó.”
Vì thế bên cạnh đã có người bắt đầu đếm số bó lúa nhà Phùng Kim .
Bởi vì bình thường xếp lúa đều là hạt lúa hướng vào trong , rơm rạ từng
tầng hướng lên cho nên đếm thập phần đơn giản, chỉ chốc lát sau liền chỉ có người báo hai mươi lăm bó, tiếp theo lại có vài người báo đồng dạng
hai mươi lăm bó.
(mình giải thích một chút: vì Phùng Quý nói gánh được khoảng mười hai gánh mà một gánh thì có 2 bó nên số bó
Phùng Quý gánh được là 24 bó)
Phùng Kim cũng nhìn Vương Kiều Nga trong mắt hiện lên nghi hoặc.
Hắc Muội nói, “Nhị thúc, nhị thẩm, các ngươi còn nói Béo Nha là vu khống trưởng bối sao?”
Vương Kiều Nga trước còn có một tia bối rối rất nhanh trấn định lại, cười
nói, “Hắc Muội, cho dù lúa nhà chúng ta hơn một bó cũng không thể nói là trộm nhà ngươi đi, nói không chừng là ai đặt nhầm vị trí, chúng ta
không biết liền xếp chồng lúa mình lên?”
Vương Kiều Nga
vừa nói như vậy, người ở trên sân chạy nhanh đếm lại số lúa nhà mình, số lượng đúng rồi thế này mới an tâm, lại vây quanh các nàng xem kết quả.
Hiện tại tình huống thật rõ ràng, Vương Kiều Nga khẳng định đã trộm lúa,
nhưng Hắc Muội thế nào chứng minh bó lúa này là trộm ở nhà nàng.
Hắc Muội trong đầu chuyển động , nghĩ đối sách kế tiếp.
Nàng trước kêu mọi người hỗ trợ đếm số bó lúa nhà nàng chất trong sân, mọi
người đều nói là mười lăm bó, vừa vặn cũng lẻ một bó .
Hắc Muội còn chưa nói, Vương Kiều Nga đã cướp lời, “Hắc Muội, nhà ngươi có
bó lẻ cũng không kỳ quái, lúa nhà ngươi đều gánh xong rồi lẻ một bó cũng là bình thường .”
Vương Kiều Nga nói như vậy là chặn
đường lui của Hắc Muội, Hắc Muội sẽ không thể sẽ nói số lượng bó lúa nhà mình liên quan tới lúa nhà bà .
Hắc Muội biết nhị thẩm này cũng không phải dễ bắt nạt, để bà đắc ý trong chốc lát bỗng nhiên nở nụ cười.
Nói thật Vương Kiều Nga mặc dù đối mặt với nha đầu mười ba mười bốn tuổi nhưng trong lòng có chút hoảng sợ.
Phùng Kim muốn nói gì đó, bà ra dấu ngăn lại, sau đó chờ xem Hắc Muội cười cái gì.
Hắc Muội đối với người bên cạnh xem náo nhiệt nói, “Có một việc mọi người
hẳn còn không biết đi, bình thường năm nay dân quê chúng ta trói lúa
bằng dây rơm là dùng rơm rạ năm ngoái đập lúa xong chà sát thành, nhưng
nhà của ta năm nay trói lúa là bằng rơm rạ ngày hôm qua chà sát ở tại
sân này .”
Vừa nói ra đã có người nói, “Vậy thì đơn giản , xem số dây rơm sẽ rõ ràng , rơm năm nay cùng năm trước nhìn là biết liền.”
Mà trên mặt Vương Kiều Nga không nén được giận , một trận xanh một trận
trắng , Phùng Kim nhìn vẻ mặt của bà còn có cái gì không rõ đâu, cũng có chút xấu hổ .
Hắc Muội nhìn phu thê Phùng Kim nói, “Nhị thúc nhị thẩm, chúng ta đi đến đống lúa nhà ngươi xem a!”
Vương Kiều Nga khẳng định nói cũng không được gì, Phùng Kim nhanh chóng hoà
giải, “Cháu gái lớn, khẳng định là nhị thẩm con lầm , ta tìm ra trả lại
cho con —— “
Nói xong chạy nhanh đến đống lúa nhà mình
gạt gạt, rất nhanh tìm ra một bó được trói bằng dây rơm mới đi đặt lên
đống lúa nhà Hắc Muội.
Người bên cạnh nhìn cũng không
biết nên khóc hay cười , có người cười to nói nhị thúc nhị thẩm thừa dịp cháu gái không ở đây lấy trộm lúa .
Hắc Muội một bên
nhìn ông bận rộn nói, “Nhị thúc, thúc đã kêu con một tiếng cháu gái, con cũng kêu thúc một tiếng nhị thúc, hôm nay con sẽ cho thúc mặt mũi, vốn
con đã tính báo quan .”
Người chung quanh cả kinh, hiển
nhiên vì một bó lúa báo quan có chút chuyện bé xé to , Vương Kiều Nga
cũng xuy cười một tiếng, thấp giọng nói thầm, “Một bó lúa quan sai không hẳn tới đây.”
“Phải, nhị thẩm nói rất đúng, vì một bó
lúa báo quan không hẳn quan sẽ chịu đến thôn Đại Diệp xa xôi của chúng
ta, nhưng nếu ta nói bó lúa này là ta đặc biệt dùng để làm lúa giống
sang năm thì sao?”
“Ngươi —— “Vương Kiều Nga mặt đỏ tai hồng, hổn hển.
Một bó lúa đập ra thóc hơn hai mươi cân, lại chà thành gạo cũng chỉ mười
sáu mười bảy cân, nói cách khác tính ra chỉ khoảng năm mươi văn tiền, mà quan phủ sẽ không nhận việc dưới hai lượng bạc mà báo án, nhưng nếu
nông dân đem làm giống sẽ không như vậy, quan phủ nghiêm trị hành vi
trộm cướp lúa giống, trên hai cân sẽ phạt tiền, vượt qua năm cân sẽ phạt tạm giam một ngày, này cũng là vì đảm bảo cho năm thu hoạch thứ hai.
Cho nên Hắc Muội vừa nói như vậy Phùng Kim và Vương Kiều Nga khẳng định là vừa sốt ruột lại sợ.