CHƯƠNG 10
Ai •••
Ghé vào bên giường, tiêu luân nhìn ra phong cảnh bên ngoài mặt như quân bài porker*, như là ai thiếu hắn mấy vạn tệ
(*扑克牌= poker – h.a: ai cũng hiểu là bài j rồi a~)
Hôm nay mở to mắt liền thấy mình đang nằm trong khách sạn, dùng ngón chân nghĩ cũng biết hôm qua mình ra sao. Hơn nữa nhất định là tên Lý Âu kia lại ôm mình theo kiểu ôm công chúa trở về. Tưởng tượng đến cảnh mình té xỉu thật khó coi kia, trong lòng hắn dâng lên một trận ác hàn
【 a •• đau quá ••】
【 sớm biết vậy ngày hôm qua sẽ không cậy mạnh ••】
【 này •• thật sự quá điên khùng! Cư nhiên ở bên ngoài •••】một đám mây đỏ bất giác lại hiện lên ở hai gò má hắn
Bang bang! cửa bị mở
Luân, nguyên lai em đã tỉnh. Lý Âu bưng cơm trưa vào trong phòng.
Ân •••phờ phạc lên tiếng. Tiêu Luân ngay cả đầu cũng lười quay lại
Dậy ăn cái gì đi.
Không cần! Tiêu Luân ở trên giường dỗi, cũng không muốn nhúc nhích một chút.
Không đói bụng?
Không đói bụng! nhưng mà thật không may, ngay sau đó, bụng của hắn lại kêu lên
Được rồi! Đứng lên đi! Anh đỡ em.
Ân ••
Xấu hổ ngồi dậy, uống cốc nước Lý Âu đưa, Tiêu Luân hỏi
Lý Âu, cái kia •• ngày hôm qua tôi là •• như thế nào trở về?
Ta ôm trở về.
Đơn giản sáng tỏ. Không có một chữ dư thừa
••••
Đúng rồi,
Ân?
Ngày hôm qua Luân thật nóng bỏng a. Thật sự rất tuyệt! Lý Âu cười đến chẳng ra gì.
Không được nói vậy ! Tiêu Luân nói, nhưng mà Lý Âu lại dường như không nghe mà tiếp tục nói
Nhưng mà lại không hoàn mỹ ở chỗ, ngày hôm qua ngay lúc em hưng phấn em lại hôn mê bất tỉnh.
Cái gì! Ta hưng phấn đến hôn mê bất tỉnh! ? Rõ ràng là bị anh sáp đến ngất đi!
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Luân liền giật mình luống cuống, thật sự ngốc mà! Chống lại đôi mắt xanh trong suốt như nước, Tiêu Luân cảm thấy mình như bị người khác lột hết quần áo mà nhìn thấu
Ân •• cái kia được rồi được rồi! Chúng ta không nên nói cái này nữa!
Được rồi, chúng ta không nói điều này.Anh hỏi em một vấn đề, phải thành thật trả lời nga.
Được rồi.
Lý Âu hưng phấn mà liếm liếm môi, nói
Luân, em trước kia có bạn gái chưa?
A? Tiêu Luân dư quang tà liếc liếc mắt một cái Lý Âu
【 không phải nói người ngoại quốc không thích hỏi chuyện riêng tư của người khác sao? 】
Nhanh lên nói a?
Không có. Tuy rằng cảm thấy được kỳ quái nhưng vẫn trả lời chi tiết
Vì cái gì? 【 uy! Lão huynh! Ngươi hỏi đích thực thực đáng ghét a! 】
Bởi vì tôi chàn ghét những nữ sinh đáng yêu trước mặt tôi.
Nga, là như thế này a ~•• ha hả Lý Âu ở một bên cười trộm.
Anh cười cái gì mà cười a! Không có bạn gái có cái gì đáng ngạc nhiên? Tôi thích! Không được a! Tiêu Luân nghẹn một bụng khí.
À không, anh không có ý tứ này, Luân của anh có mị lực như vậy, ngay cả ca ca em là anh cũng thích em, em như thế nào lại không có duyên với nữ nhân?
Vậy ý anh là gì !?
Ý của anh là. . .
Đôi môi hồng nhuận của Lý Âu tiến đến bên tai Tiêu Luân, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy, nhưng lại nghe từng từ y nói phi thường rõ ràng________
Em mặc kệ phía trước hay phía sau lần đầu tiên đều là của anh.
Anh!
Tiêu Luân một quyền đánh vào ngực Lý Âu, tức giận đến nghiến răng
【 ba câu không rời được tính dục, ngươi sẽ chết a! Thật sự là động vật dùng nửa người phía dưới để suy nghĩ mà ! 】
Đến, ăn canh đi. Lý Âu cười meo meo đem bát canh đưa tới trước mặt Tiêu Luân
Hừ!
Tiêu Luân thật sự sinh khí. Kiên quyết mặc kệ y
Luân.
•••
Luân không ngoan nga. Tiêu Luân tiếp tục làm bộ nhìn ra ngoài cửa sổ
Đây chính là do em a!
Mạnh, Tiêu Luân cảm thấy mình bi kéo lại, môi Lý Âu hôn lên môi mình
Ngô ••, mới vừa hé miệng ra, Lý Âu liên nhân cơ hộ đem canh đưa vào trong miệng hắn (h.a: ta thích kiểu uống canh này a~ hảo ngọt nga~ ta cũng muốn đc na =))))))
Đầu lưỡi khiêu khích răng hắn, đơn giản chỉ là đút thức ăn nhưng lại giống như hôn kịch liệt, nụ hôn vừa qua đi, Tiêu Luân liền lớn tiếng hô
Anh không biết tôi đang sinh khí sao!
Biết a, chính là biết em đang sinh khí, cho nên mới hôn em
Tôi •••!
【 thực không hiểu đây là kiểu logic gì! 】
Hảo, tôi không tức giận, đưa canh cho tôi! Tôi tự uống.
Nói xong, đưa tay lấy bát
Không, anh đổi ý. Lý Âu rụt tay lại, cười ấu xa nói.
Anh muốn như thế nào?
Anh muốn đích thân bón cho em.
A!?
Ngô •• ân •••