CHƯƠNG 7
Diễm dương*, không gió, khốc nhiệt ( * cảnh sắc tươi đẹp)
Ngồi bên bàn ăn, Tiêu Luân đột nhiên muốn dùng một câu cổ .
Trời thật là nóng, nhưng Tiêu Luân lại có cảm giác tiến vào hầm băng. Nhất là khi hắn nghe được Oliva tươi cười ôn nhu tuyên bố xong một tin tức_____
Bởi vì nguyên nhân công tác, Tiêu Quý Phong bị công ty tạm thời điều đến Paris công tác, xét thấy Oliva là người pháp, cho nên hai người họ quyết định tạm thời chuyển đến Paris khoảng một tháng
•••• nghe cái tin kia, Tiêu Luân nghiêm trọng không nói gì, sắc mặt tựa như thật khó coi.
Tiểu Luân, thật sự thực thật có lỗi, đây đều là an bài của công ty. . . Tiêu Quý Phong thấy vẻ mặt Tiêu Luân như là ai thiếu hắn mấy vạn tệ nên tưởng mình có lỗi, cuốn quýt hướng hắn giải thích.
Không việc gì, ba ba. Đây đều là công tác cần a. Tiêu Luân ngẩng đầu, hương trước mặt Tiêu Quý Phong phát ra một cái tươi cười.
Thật sự không việc gì sao? Tiểu Luân. Oliva thân thiết hỏi, đúng vậy, con vừa mới cùng chúng ta đoàn tụ, rồi lại phải tách ra. Tiêu Quý Phong nói tiếp.
Không, thật sự không việc gì.
Phải không? Còn Lý Âu, lúc chúng ta vắng nhà, con thay chúng ta hảo hảo chiếu cố đến em a!
Tiêu Quý Phong quay đầu nhìn Lý Âu dặn dò.
Ân, không thành vấn đề, ba ba. Con nhất định sẽ “Hảo hảo” chiếu cố Luân! *=)))))))* Lý Âu cố tình đem hai chứ nói rất nặng, thâu khoảng cách, phiêu mắt liếc một cái Tiêu Luân
•••• Tiêu Luân một trận ác hàn.
【 trời ạ, ba mẹ, các ngươi làm chi lúc này lại xa nhà? Chẵng lẽ các ngươi muốn đứa con thứ đáng yêu của các ngươi phải chịu khổ một mình dao ! 】
Cứ như vậy, ngay sau bữa sáng Oliva kéo cái vali to ra, mặt mang theo hưng phấn như được đi du lịch.
Phanh!
Tiếng đóng cửa giống như ở trong lòng Tiêu Luân đập một cái hố to.
【 hoàng thiên hậu thổ(*) Jesus Phật tổ ở trên, bảo ta một đời anh danh • •một đời trinh tiết •••】(*Trời và đất)
(Ps: ngươi còn có trinh tiết sao? Mỗ tác giả ~)
Tiễn đưa ba mẹ đang hân hoan vui mừng, Tiêu Luân quay đầu lại thấy Lý Âu vẻ mặt hân hoan tươi cười sáng lạng với hắn, ánh mặt trời chiếu vào trên làn da trắng nõn khác với người châu Á của hắn, thản nhiên độ trên một tầng màu vàng, đôi mắt màu lam trong suốt như nước nhu ba bích hiện (sóng nhu hoà ngọc hiện ) Nhưng mà •••
【 tựa hồ chăm sóc ta thời gian hơi dài một chút •••】
Luân, hôm nay bắt đầu một tháng, trong nhà chỉ có hai người chúng ta.
Ánh mắt mờ ám ôn nhu ngay cả nước cũng có thể hoá điệu (tụt lại)
Ách ••• đúng vậy. Tiêu Luân có một loại dục vọng muốn khóc.
Đệ khóc? Lý Âu nâng cằm Tiêu Luân lên, nhìn thấy hắn hốc mắt có chút sưng đỏ,
Nào có! ?
Tiêu Luân dường như như bị điện giật, cuống quýt lùi về phía sau từng bước, không cẩn thận đụng phải bàn phía sau.
A ——
【 thảm ! Cái này mà không đụng sưng đầu mới là lạ! 】
Quả nhiên, Tiêu Luân chính là xui xẻo như vậy.
Ngồi ở trước gương mặt Tiêu Luân biểu tình n lần khó chịu nhìn chính mình trong gương. Má phải bị trầy da còn kkhông tính, trên ót lại sưng một cục thật to, sờ vào đau đến nhe răng trợn mắt.
A! nhẹ rên! Lý Âu giúp hắn cẩn thận bôi thuốc, Tiêu Luân vẫn trong trạng thái người bị gây khó dễ
A, a, đã nói anh nhẹ một chút! Đau đến chết. Tiêu Luân đau đến nước mắt đảo quanh hốc mắt, chính là ai lại biết hắn không cẩn thận như vậy? Không đều là hắn tự tìm. Cũng chẳng trách ai.
【 thật là, nơi này ••• theo ta bát tự không hợp ••】
Tiêu Luân tìm không lấy lí do thích hợp để giải vây cho chính mình, tối khinh bỉ mê tín đều bị hắn dùng cả.
Luân, làm sao vậy? Mất hứng sao? Lý Âu nhẹ nhàng vuốt miệng vết thương trên mặt Tiêu Luân.
Cám ơn! Không cần anh quan tâm! Dùng một chút lực, miệng vết thương trên mặt lại bị xé ra
A ••【 thật sự là tự làm bậy không thể sống! 】
Được rồi, đừng náo loạn, ở trên giường nghỉ ngơi một chút! Nói xong liền một tay ôm lấy Tiêu Luân
【 Kháo! Lại là cách ôm công chúa】
Uy! Anh thực thích ôm người khác sao? Nằm thẳng ở trên giường, Tiêu Luân hỏi.
À không, anh chỉ ôm người anh thích. Tiêu Luân trừng mắt nhìn Lý Âu, Lý Âu cũng mỉn cười nhìn hắn
Em thực thích anh sao? Lý Âu hỏi.
Ai nói thế! Tiêu Luân hướng hắn trở mình một cái xem thường, nhắm mắt lại.
——【 kỳ quái, không có thanh âm , hắn đi rồi? 】
Lén lút mở to mắt, Bỗng nhiên cũng thấy Lý Âu đang mở to mắt nhìn hắn hai tay chống ở đầu giường, hai người tạo thành một tư thế mờ ám.
Anh ở trong này làm gì! Ôi ~kích động một cái, Tiêu Luân không cẩn thận làm rách miệng vết thương
Đừng nhúc nhích, cẩn thận lộng bị thương.
Không cần anh lo!
Tiêu Luân lấy tay đặt lên bả vai Lý Âu, phòng ngừa y lại tiến gần thêm nữa,
Tôi nói với anh không được đụng vào tôi!
Ừ, Lý Âu ngoan ngoãn gật đầu với hắn, tiếp theo ngủ bên người Tiêu Luân.
Anh làm cái gì a! Tiêu Luân lại một trận khẩn trương.
Không có gì mà, trông nom em, em hảo hảo nghỉ ngơi đi.
【 quên đi, ta ••• nhẫn! 】dù sao khí lực của mình cùng không lớn như người khác, lại có thương trong người, vừa vặn hôm nay Lý Âu thực ngoan, Tiêu Luân nghĩ nghĩ xoay người, đưa lưng về phía Lý Âu đang giả vờ ngủ
【 nóng quá •••】
Tiêu Luân đang ngủ say thì cảm giác thấy thân thể một trận khô nóng, hơn nữa là một nơi nào đó trên người Ân •• a •• nhịn không được phát ra thanh âm bất mãn
Muốn sao? Mơ mơ hồ hồ nghe thấy một thanh âm dễ nghe
Ân ••• nghĩ muốn •••mê mang đáp
Ngô ••• ân ••
【 thật thoải mái ••】 a!
Nhịn không được phát ra âm thanh chính mình không khỏi cả kinh, bổng nhiên mở mắt ra, chỉ thấy mình đang nằm trong ***g ngực của Lý Âu, hơn nữa hai tay lại ôm lấy thắt lưng y *=)))))))))))))*
【 trời ạ •••• có lầm hay không! 】ánh mắt theo thắt lưng Lý Âu dời xuống, Tiêu Luân thấy được một màn không nên xem. . . hai chân hắn cùng đùi Lý Âu kẹp nhau chặt chẽ, hơn nữa ••• còn thực mất mặt đích, nơi đó của mình lại có phản ứng, ngoài ra lại càng không may là nơi đó đang vận sức chờ phát động! Mặt Tiêu Luân lập tức đỏ bừng, vừa định lấy chân ra, làm cho Lý Âu không ngờ Tiêu Luân lại tỉnh vào lúc này.
Luân, em tỉnh? Lý Âu thụy nhan sương mờ nhìn thật thuần khiết thật đáng yêu
Ân ••• Tiêu Luân mặt trướng đến đỏ bừng đáp
Di? Làm sao vậy, em sẽ không là phát sốt đi! nói xong, Lý Âu lấy tay sờ sờ trán hắn, hắn co rút lại, nơi kia không khỏi ma sát vào đùi Lý Âu
Tiêu Luân cuống quít đứng dậy, chính là ngay sau đó lại bị Lý Âu kéo lại
Anh •• anh làm gì!
【 không xong, ta mau nhịn không được ••】
Giúp em a. Lý Âu khóe miệng mang theo một tia tươi cười quỷ dị
Anh •• là cái gì ý tứ? Tiêu Luân mất tự nhiên nói
Em nói đi? Không biết là ai đang ngủ lại kẹp chặt lấy anh không tha. Em nói, là ai?
【 cái gì! Hắn đã biết! 】
Trái lại ở trên đùi Tiêu Luân, ngón trỏ dường như vô tình xẹt qua dục vọng Tiêu Luân
Ân ••• Tiêu Luân không khỏi run lên, tôi nói rồi không nên đụng tôi!
Muốn đẩy ra tay của y, lại bị bắt được
Cấm dục đối thân thể không tốt nga ~ Lý Âu cười xấu xa nói
Ca ca là giúp đệ a!
(h.a: vì Lý Âu tự dưng xưng ca ca nên ta hok để là em mà thay vào là đệ a~. Tiện nói luôn cách xưng hô of 2 a, e nhà này sẽ đc thay đổi liên tục cho phù hợp vs văn phong a~. nói trc để tránh làm các nàng thấy lạ cũng như thắc mắc ^^)
~ ai muốn anh giúp!
Ngô. . .Lý Âu một ngụm hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang nháo, tay trái nhân cơ hội đã mò mẫn vào trong quần đùi của Tiêu Luân
Ừ •••!
Bàn tay ấm áp len vào hệ rễ rậm rạp đen nhánh xuyên qua mảnh đất mẩn cảm, nhưng lại thuỷ chung không đặt lên đỉnh dục vọng
A •• ân •• Tiêu Luân bất mãn rên rỉ, khó chịu vặn vẹo thân mình, mị nhãn như thơ,
Muốn sao? Lý Âu khẽ cười nói, Tiêu Luân vừa thẹn vừa vội, nhưng lại không chịu hé răng
Nói như vậy là từ bỏ? Lý Âu tay buông ra, Tiêu Luân nhất thời cảm giác một trận hư không, chính là hạ thân sưng lên làm hắn khó chịu, hai chân kẹp chặt có chút run rẩy, vẻ mặt quật cường làm cho người ta thập phần muốn khi dễ một chút.
Được rồi! Ca ca sẽ không mặc kệ đệ đệ khó chịu! từ phía sau ôm lấy Tiêu Luân, Lý Âu đưa tay giúp hắn bộ lộng
Cáp •• a •• đủ rồi, đủ rồi. .
Theo tần suất nhanh hơn, Tiêu Luân đã muốn đến cực hạn
Mau buông tay a! Lý Âu giống không có nghe, tiếp tục làm động tác
Ân •• a! Sàng đan thượng một mảnh bạch trọc
【 cư nhiên lại ở trên tay hắn ••】
Tiêu Luân khắc sâu cảm thấy mình rất hổ thẹn
Xem ra phải tẩy ga giường ~ Lý Âu vừa lòng nhìn bộ dáng Tiêu Luân nở nụ cười. Tiêu Luân hoàn toàn xấu hổ vô cùng .