CHƯƠNG 10
Mang theo đầy nghi vấn đóng cửa lại, Sở Phượng đi đến bên giường, nhẹ nhàng xốc chăn lên. Nhìn Mặc Nha đáng thương hề hề nhìn y, muốn nói lại do dự, bộ dáng đáng yêu khiến hạ phúc y phát trướng, bao nghi vấn trong đầu đều bị quăng hết đi.
Y muốn hắn!
“Muốn nói gì?” Cúi đầu, hôn lên môi Mặc Nha, nhìn hắn kinh ngạc nói không ra lời, Sở Phượng cười cười, tiếp tục hôn xuống phía dưới.
“Ân. . . . . . Học trưởng hắn. . . . . . ?” Âm thanh vừa rồi hình như là của học trưởng. Không biết học trưởng có chuyện gì?
“Đi rồi!”
“Nga. . . . . . Ân. . . . . .” Lên tiếng, Mặc Nha không được tự nhiên giật giật. Dây nhảy trói chặt vừa hạn chế hoạt động hắn, hơn nữa cổ tay hơi động một chút ảnh hưởng đến chuôi dây bên trong, khiến hắn có cảm giác, hơn nữa Sở Phượng đặt ở trên người hắn, làm cho hắn hưng phấn không thôi.
“Mặc Nha!” Nâng nửa thân trên lên, Sở Phượng vuốt ve khuôn mặt Mặc Nha. Nhìn mặt hắn, nghĩ đến âm thanh của hắn, còn có đủ loại trước kia. . . . . . Y nhận ra, bản thân cũng thích Mặc Nha. Tuy rằng không được như tình cảm sâu nặng mà Mặc Nha dành cho y, nhưng vị trí của Mặc Nha ở trong lòng y sớm đã không thể thay thế bởi bất luận kẻ nào, chính là y lúc ấy bởi vì một việc mà cố ý xem nhẹ phần tình cảm này, biến thành chán ghét, mà lý do chán ghét. . . . . . Ngẫm lại, thật sự rất trẻ con!
“Ca ca?” Không rõ Sở Phượng vì cái gì đột nhiên dừng lại, Mặc Nha không dám lộn xộn, chính là nghi hoặc nhìn bộ dạng Sở Phượng trầm tư. Đã lâu không thấy ca ca như vậy, bộ dáng ca ca nhíu mày hảo suất nga!
“Ngươi nói ngươi yêu ta?”
“Ân!”
“Cho dù ta nói chán ghét ngươi?”
“Ân!” Nhớ đến lời nói của ca ca lúc đó, Mặc Nha nhịn không được muốn khóc, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Thấy vậy Sở Phượng vội kêu ngừng!
“Không được khóc! Khóc nữa ta sẽ không thích ngươi !”
Dồn sức đem nước mắt hấp trở về, Mặc Nha nhãn tình sáng lên, tưởng rằng mình nghe lầm. Ca ca nói cái gì? Ca ca thích hắn? Thật sự? Ca ca không chán ghét hắn?
“Thật không rõ ta là khi nào thì… Tại sao lại thích ngươi, ngay cả chính ta cũng không rõ!” Ảo não gạt gạt tóc, Sở Phượng nói: “Nhưng hiện tại ta phát hiện, ngươi đối ta rất quan trọng. Cho nên, thực xin lỗi, ngày đó ta đã quá nặng lời!”
“Không, sẽ không!”
“Bất quá, ngươi cũng rất lớn mật a! Ta nói chán ghét ngươi, ngươi liền làm chuyện đó với ta, ân!” Nói xin lỗi xong liền bắt đầu tính nợ. Ngữ khí thành khẩn không còn, Sở Phượng nhướn mày nói.
Thích là một chuyện, nhưng không có nghĩa y tha thứ Mặc Nha ngày đó dám làm chuyện “hảo” đó với y!
“Ta, ta khi đó, chỉ nghĩ làm thế nào để được ở bên ca ca. Thực, thực xin lỗi!”
“Muốn ở bên ta liền làm chuyện đó với ta, ân?”
“Thực, thực xin lỗi a!” Không ngừng giải thích, Mặc Nha không biết nói cái gì cho phải!
“Muốn xin lỗi vậy ngoan ngoãn nghe lời a!” Cơ thể trượt xuống dưới, Sở Phượng ngậm lấy hoa hành của Mặc Nha, tựa như đang hấp mật hoa, ngón tay hoạt nhập vào bên trong căng chặt của Mặc Nha, cảm thụ khát vọng của hắn ở chỗ sâu, nhất thu nhất súc ra vào. Nghe nhịp hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập, biết Mặc Nha sắp đến cao trào .
“A! Di? Ân. . . . . . Ân. . . . . .” Hoa hành nháy mắt bị hàm, Mặc Nha nhịn không được buộc chặt hạ thân, kẹp chặt thứ bên trong, chậm rãi di chuyển cánh mông, cúi đầu rên rỉ .
“Muốn tiết sao?” Rút ngón tay ra, Sở Phượng đem dục vọng chính mình một lần nữa chôn sâu trong cơ thể hắn, mãnh liệt tiến vào như đang trừng phạt, bên tai truyền đến âm thanh yêu kiều không ngừng khiến y càng hưng phấn hơn.
“Ân. . . . . . A a. . . . . . A. . . . . . Ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .” Hai cái chuôi nắm cùng phân thân Sở Phượng hoàn toàn nhồi vào bên trong Mặc Nha. Sở Phượng mỗi lần trìu động đều giống như muốn đem hắn xé rách, thống khổ đồng thời khoái cảm có khó có thể nói thành lời.
“Mặc, Mặc Nha, ngươi hảo chặt, ngô, thả lỏng!” Thật chặt, đã bao lâu không làm với hắn? Hắn lần thứ hai lại khôi phục bộ dáng giống như xử nữ, như vậy thật khiến người ta phát điên.
Cơ thể Mặc Nha tựa như chiếc đàn vi-ô-lông cao cấp, từ trong miệng hắn phát ra nốt nhạc tuyệt vời như là thúc giục tình dược tốt nhất, luôn có thể làm cho y nháy mắt trọng chấn hùng phong.
Cuồng hỉ không ngừng đánh sâu vào cảm quan, giống như hai ngôi sao va đập tạo nên hào quang, cùng sức bật không ngừng như đưa bọn họ đến thiên đường
Y phát hiện chính mình vĩnh viễn không thể thiếu hắn. Sau một lần cao trào, có thể bởi vì hắn nhẹ nhàng cử động, lần thứ hai diễu võ dương oai.
Mãi cho đến bọn họ đều bởi vì mệt mỏi mà thiếp đi, y vẫn còn đang ở trong cơ thể hắn không muốn rời đi.