Trên lưng Bạch Thiên có một cô bé mập mạp đang nằm úp sấp, anh phải cõng cô bé đi qua hành lang. Tuần Tĩnh để cằm trên vai Bạch Thiên, đầu nhịp lên nhịp xuống theo tần suất bước đi của anh, vẻ mặt tựa hồ cũng trở nên năng động hơn so với lúc nãy. Cô bé ở trên lưng Bạch Thiên nói: “Thầy, thầy là người tốt.”
Không đợi Bạch Thiên trả lời, cô bé lại hỏi thêm một câu: “Em có nặng hay không?”
Bạch Thiên nói: “Không nặng”.
Bạch Thiên hỏi cô bé: “Tại sao em không trở về nhà?”
Đứa nhỏ trên lưng ngừng một chút, Bạch Thiên không nhìn thấy vẻ mặt của cô bé. Cô bé do dự một chút, nói: “Thầy ơi, bọn họ không thích em.” Anh không nhìn thấy được vẻ mặt của cô bé, tâm tình của cô bé so với vừa nãy cũng trầm xuống. Sau đó Tuần Tĩnh nghiêm túc giải thích với anh: “Bởi vì em quá béo.”
Lời nói dối của những đứa trẻ rất dễ bị nhìn thấu. Cô bé cố gắng tỏ ra thản nhiên, sống lưng thẳng tắp, làm ra vẻ không quan tâm, không muốn được an ủi, hay đồng tình.
Trong lòng Bạch Thiên đột nhiên có cảm giác khó chịu.
Anh nhớ lại, chủ nhiệm lớp ba đã từng than rằng, lớp họ có một học sinh luôn thay đổi người liên lạc, thường thường mới vừa điền xong thông tin là lại không thể dùng.
“Học kỳ này em đã chuyển nhà bốn lần rồi. Bởi vì em ăn quá nhiều cơm.”
Đứa nhỏ này kỳ thực rất bi quan. Trong lòng Bạch Thiên rất rõ ràng, thế nhưng anh cũng không thể hiện gì. Đáng tiếc cô bé lại chính là người không thể hiểu lòng người khác. Tuần Tĩnh nghĩ rằng mình không hề được an ủi hay đồng tình.
“Em muốn giảm béo” giọng nói của cô bé mang điểm oán giận “Ai, thật sự… Em muốn giảm béo.” Thậm chí, ngay cả bước đi của cô bé cũng có vấn đề. Bạch Thiên phối hợp nghe cô bé nói, ăn ý không phản bác. Văn phòng ở ngay phía trước hai người, đột nhiên Bạch Thiên chuyển phương hướng.
“Thầy ơi, văn phòng ở phía này.” Tuần Tĩnh kinh ngạc nói. Bạch Thiên ổn định cô bé trên lưng, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, không phải muốn giảm béo sao, hiện tại liền đi giảm.”
Tuần Tĩnh cũng không ngờ rằng thầy ấy sẽ cõng mình trực tiếp chạy tới sân tập, cô bé nháy mắt một cái, cũng không phản đối, không nhìn thấy ánh mắt Bạch Thiên chưa từng nghiêm túc đến vậy.
Vào lúc này trong trường học đã không còn ai, sân tập trống chỉ còn lại hai người bọn họ, gió man mát mang theo mùi nhựa của đường chạy bộ.
Lúc chạng vạng, hai người một lớn một nhỏ, anh cõng cô bé, bắt đầu chạy từng vòng trên sân.
Để cô bé không bị lắc lư, lúc bắt đầu Bạch Thiên chỉ chạy từ từ chậm rãi. Tuần Tĩnh trên lưng anh cũng không nói gì.
Nếu như không nghe thấy cô khịt khịt mũi, Bạch Thiên quay đầu lại nhìn, anh còn không phát hiện, cô bé đang dùng đôi tay nhỏ mập mạp dụi mắt, nước mắt rơi không sao ngừng được. Đứa nhỏ ở trên lưng anh sắp khóc thành Mạnh Khương Nữ luôn rồi.
Cô bé còn chưa vô tâm đến như vậy, rất nhiều chuyện cô bé rõ ràng là có ý gì. Ai muốn như bao quần áo bị ném tới ném lui, ai muốn trời sinh tàn phế, nếu như có, ai mà lại có thể sống vô tư như thế, dựa vào cái gì cơ chứ. Tâm hồn của những đứa trẻ một khi đã bắt đầu khổ sở, thậm chí so với người lớn càng lợi hại hơn.
Cô bé nghiêng đầu qua chỗ khác không thèm nhìn anh, khóc thút thít, nghẹn ngào nói: “Chạy nhanh lên một chút nha”. Bạch Thiên nhìn cô bé một lúc, lại nói: “Được.” Cô bé cảm thấy tốc độ mình chạy trốn còn nhanh hơn, âm thanh của gió bên tai lớn lên, thổi đến mức mũi chua xót, đôi mắt cũng chua chua.
Bầu trời to lớn trên sân tập so với thường ngày càng rộng càng cao hơn, hết thảy mọi uất ức đều không thể khống chế mà thoát ra. Tiếng khóc bị tiếng gió trên sân át đi. Cô bé khóc càng ngày càng khủng khiếp, kêu lớn: “Mau hơn chút nữa!” Bạch Thiên rầu rĩ trong lòng, vẫn không dám quay đầu lại.
Sau một lúc chạy, hai người đều thở hổn hển, một người là chạy mệt, một người là khóc mệt.