Ca Ca Xuất Giá

Chương 16: Chương 16




Ban đêm Toàn Cơ đường thật im ắng, bởi vì sự kiện của Cổ Ngân bảo nên thủ vệ trở nên đặc biệt nghiêm, bất quá cũng nhờ thế mà vị trí của chũng lại càng dễ nhận biết hơn. Kỳ Vân Ý, Lăng Hạo cùng Thẩm Hiên mặc trang phục dạ hành nhờ bóng đêm thuận lợi đột nhập vào Toàn Cơ đường.

Thẩm Hiên nằm trên cây, từ trên cao quan sát thủ vệ đình viện. Bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ, đúng là thời gian đổi ca. Thẩm Hiên thừa dịp không ai chú ý nhanh chóng lẻn vào phòng Lăn Hạo đã chỉ từ trước, đóng cửa lại.

Đây là thư phòng, hẳn là nơi Lăng Hổ thường làm việc, Thẩm Hiên ở sau cửa ngốc nửa ngày chậm rãi thích ứng với bóng đêm. Rón rén lại gần bàn làm việc, cẩn thận quan sát xung quanh, xác định không có cơ quan linh tinh gì đó mới bắt đầu tìm kiếm, nhưng không có danh sách.

Đảo từ vách tường mò đến giá sách vẫn không tìm được một chút manh mối, Thẩm Hiên ảo não ngồi xuống sờ sờ sàn nhà lạnh băng, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, bên dưới nhất định có mật thất!

Lấy tay thử nhẹ nhàng gõ gõ mặt sàn, không nghe được am thanh gì lạ, Thẩm Hiên khẽ thở dài trong lòng, đứng lên. Hông đột nhiên rớt xuống một vật khiến nó lăn tới bên đưới gầm bàn. Thẩm Hiên vươn tay tìm kiếm, đụng đến một vật tròn tròn, nguyên lại là khối ngọc thạch mua ngoài chợ hôm qua của Vân Thư đưa hắn. Cẩn thận đem ngọc thạch cất lại, lại chấn động khi nhìn đến tay mình, cư nhiên hoàn toàn không dính bụi!

Gầm bàn? Thẩm Hiên nhíu nhíu mày, đứng lên, đem cái bàn nhẹ nhàng dời đi, bên dưới là hai khối đại thạch sạch sẽ bóng loáng. Thẩm Hiên không khỏi khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, tay run run sờ lên hai gờ đá kia, đông sờ sờ, tây vuốt vuốt, ngưng hai gờ đá hoàn toàn không xê dịch.

Thẩm Hiên có chút nhụt chí, lại nghe thanh âm thủ vệ nói chuyện bên ngoài, không khỏi có chút phiền táo đứng lên, giận dỗi đạp hai gờ đá kia một cái cho bõ tức, cư nhiên gờ đá liền chuyển động mở ra một cầu thang ngầm, Thẩm Hiên bị dọa cho hoảng sợ, đưa tay chế trụ trái tim đang đập cuồng loạn của mình, cẩn thận kéo bàn về vị trí cũ, theo lối cầu thang chui xuống, hoàn hảo có mang theo hỏa chiết (là bật lửa của mình ấy). Cuối cầu thang là một căn phòng tối đen không lớn không nhỏ, trong phòng cái gì cũng không có, chỉ có một bức họa treo trên vách tường. Thẩm Hiên đem hỏa chiết tới gần bức họa xem nửa ngày mới giật mình nói thành tiếng: “Lăng Lang!”



Trong biệt uyển, Lăng Lang nôn nóng không ngừng đi đi lại lại trong phòng, Kỳ vân Thư ngồi một bên nhìn theo đến hoa mắt chóng mặt.

“Ngươi có thể ngồi yên một chỗ không?” Vân Thư có chút bất đắc dĩ nhìn Lăng Lang đang giống như con quay.

“Ngươi một chút cũng không lo lắng sao?” Lăng lang cuối cùng cũng đứng lại, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Vân Thư như nhìn thấy quái vật.

“Ách….. Nói không lo là nói dối.” Kỳ vân Thư bị hắn nhìn đến cả người mất tự nhiên “Nhưng ta tin tưởng năng lực của bọn hắn, cùng với ở bên cạnh lo lắng không bằng nghĩ xem khi họ trở về làm thế nào chăm sóc họ đi.”

Lăng Lang hiểu rõ gật đầu: “Nói phải, ai, ta sao phải ở trong này lo lắng chứ.” Xoay người phân phó “Đi chuẩn bị tốt bữa ăn khuya, ân, Phù dung cao chuẩn bị nhiều một chút.” Vân Ý thích ăn nhất là Phù dung cao.

Vân Thư nhìn Lăng Lang đáng yêu như vậy liền cười ra tiếng. Vân Ý, không phải ta nói ngươi nga, có lão bà như vậy là phúc của ngươi nga, ngươi bây giờ còn trốn cái gì nữa?



Hơn nửa ngày Thẩm Hiên mới khôi phục lại nhịp tim trầm ổn. Hôm nay mọi truyện thật rất bất ngờ, cẩn thận nhìn lại bức họa mới thấy, người trong tranh tuy giống Lăng Lang nhưng lại hơn một phần thành thục, thiếu một chút nhu hòa, hơn một phần sắc bén, mất một chút đáng yêu.

Không phải Lăng Lang, vậy đó là ai? Thẩm Hiên lắc lắc đầu, chuyện không liên quan mình vẫn tốt nhất là không nên lo. Nhìn thoáng qua bức họa, giống như bị mê hoặc, vươn tay, ngực có cái gì kịch liệt nhảy lên. Vén bức họa lên, phía sau là một hốc nhỏ. Thẩm Hiên ngừng thở, run run vươn tay, ngón tay chạm phải cái gì đó lạnh băng, ngón trỏ sờ sờ, tựa hồ là vật tròn, đem nó đi ra liền hút vào một ngụm lãnh khí, dạ dày trào lên một cỗ chua loét xộc thẳng lên họng. Thẩm Hiên bưng miệng, hoảng sợ nhìn vật thể trên bàn: Kia rõ ràng, rõ ràng là một đầu lâu!

Đứng, một đầu người, một cái đầu có dung mạo y đúc thiếu niên trên bức họa, một cái đầu giống y như người sống nhưng đã mất đi độ ấm! Kia đôi mắt đã mất đi sinh khí mà người sống nên có, nhưng vẫn trong suốt, dại ra nhìn Thẩm Hiên. Thẩm Hiên ngây người một hồi, bỗng chạy vụt ra ngoài, cặp mắt kia, vừa mới, tựa hồ, cử động!

Ra khỏi Toàn Cơ đường, cảm giác khó chịu còn chưa có tan bớt. Kỳ Vân Ý ciùng Lăng Hạo đã sớm chờ trong một ngõ nhỏ gần đó. Nhìn Thẩm Hiên từ xa chạy tới, Lăng Hạo bất mãn hừ một tiếng: “Sao chậm vậy, chúng ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện.”

Thẩm Hiên mệt mỏi khoát tay: “Ta không sao, không cần lo lắng.” Hắn cũng không có để tâm đến lời trào phũng của Lăng Hạo.

“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Hạo cuối cùng cũng phát hiện ra Thẩm Hiên không thích hợp.

“Không có gì. Đúng rồi, các ngươi có phát hiện ra cái gì không?” Không nghĩ muốn bị họ truy hỏi, rõ ràng đã lảng sang truyện khác.

“Không phát hiện được gì lớn.” Kỳ Vân Ý mở miệng “Bất quá tựa hồ danh sách không có trong Toàn Cơ đường.”

“Vậy sao?” Thẩm Hiên mệt mỏi nói “Trở về bàn bạc sau, trước vẫn nên rời khỏi đây đi.”

Lăng hạo cùng Kỳ Vân Ý khó hiểu liếc nhìn nhau, không rõ Thẩm Hiên sao lại trở nên khác thường.



“Ta muốn tự mình đi!” Chân ta cũng đã khá hơn nhưng đầu gỗ lại không yên tâm, luôn bám lấy ta.

“Không được. Chân của ngươi…..”

Ta hung hăng trừng mắt nhìn sang, đồng thời chân trái phối hợp dậm từng bước mạnh bạo về trước, hắn chỉ biết nói câu đó sao!

“Nga! Shit!” Mặt ta nhanh chóng méo mó, không tự giác văng tục, shit……(cái này QT ca ghi là c*t chó, ta thấy tục quá nên để TA ^^)

Ta bỗng nghĩ đến một khoảng thời gian trước đây ở thế giới của ta, bạn ta đã từng kể cho ta nghe một câu chuyện cười: Có một vị thần đáp ứng cho ba người mỗi người một nguyện vọng, nhưng phải nhảy từ trên vách núi xuống nguyện vọng mới thành sự thật. Người đầu tiên hét to một tiếng ‘mỹ nữ’, kết quả dưới vách núi liền xuất hiện một đống mỹ nữ đỡ lấy hắn; người thứ hai nói ‘tiền’, thế là hắn rơi xuống một đống tiền. Người thứ ba cũng chạy đến bên bờ vực, lại không cẩn thận vấp phải một hòn đá ngã xuống, hắn liền hô to: shit! Kết quả….. không cần nói cũng biết đi.

Ta không phải giống như người thứ ba xui xẻo kia sao? Hay là nói ta cùng đầu gỗ ở chung liền không gặp chuyện gì may mắn?

Thế là ta ngoan ngoan (hung hăng) trừng mắt nhìn đầu gỗ, không quản đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, nghêng ngang đi thẳng.



Thẩm Hiên cũng không nhớ mình trở về biệt viện bằng cách nào, hôn nay đã kích thích đến hắn quá lớn, hắn có chút không tiêu hóa được. Kỳ Vân Ý mấy người thảo luận cái gì cũng đều không lọt vào tai hắn, trong đầu chỉ hiện lên bức họa trong mật thất quỷ dị bay tới bay lui.

“Lăng Lang, ngươi lớn lên giống ai?” Thình lình chen vào một câu rất không liên hệ tới đề tài mọi người đang nói khiến tất cả đều sửng sốt.

“Ân?” Lăng Lang cúi đầu nghĩ “Hẳn là…. nương ta a.” Dù kinh ngạc nhưng Lăng Lang vẫn thành thực trả lời.

“Phải không? Vậy có còn người nào khác, tỷ như, cha ngươi? Cữu cữu? Thúc thúc linh tinh?” Thẩm Hiên còn chìm trong suy tư tự hỏi của mình nên không nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Lăng hạo.

“Hình như….. không có.” Lăng Lang chần chờ, đột nhiên như nhớ tới gì đó kêu to “A, ta nghe nương kể ta cùng cha lớn lên rất giống nhau.”

Ánh mắt Thẩm Hiên nhất thời ảm đạm, há miệng tựa hồ còn muốn nói gì đó, Lăng Hạo lại đột nhiên xen vào: “Không phải còn đang thảo luận sao? Tự nhiên lại nói tới đề tài nhàm chán này?”

Mọi việc lại trở lại như trước.

Trong bóng đêm, một đạo thân ảnh nhảy vào trong phòng, Thẩm Hiên còn chưa ngủ lập tức để ý cảnh giác, vừa muốn đứng dậy lại bị một đôi tay đè lại: “Đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn tìm ngươi nói chuyện.” Là Lăng Hạo.

“Hôn nay ở Toàn Cơ đường ngươi đã thấy gì?” Thanh âm trầm thấp của Lăng Hạo vang lên mang theo một cỗ uy hiếp.

“Có ý gì?” Thẩm Hiên nhíu mày, bất vi sở động.

“Nếu là như vậy, ta hy vọng các hạ có thể giữ mồm giữ miệng, nhất là trước mặt Lăng Lang, dù sao, đây cũng là việc của Lăng gia!”

“Ha ha.” Thẩm Hiên cười thành tiếng “Ta chỉ thấy một ít này nọ cũng không có nghĩa là ta đã biết cái gì. Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?”

“Ngươi nhìn thấy gì?” Lăng Hạo khẩn trương “Trong thư phòng của Lăng Hổ có mật thất đúng không?”

“Sao?” Thẩm Hiên trào phúng nói “Xem ra ngươi cũng biết thôi. Kia người vừa uy hiếp ta là ai a?”

Lăng Hạo thở dài, chậm rãi mở miệng, xem ra là đầy bất đắc dĩ: “Ta thật cũng không biết nơi đó tột cùng là có cái gì, cũng không biết ngươi nhìn thấy gì, nhưng đối Lăng gia ta mà nói, có một đoạn chuyện cũ bị phủ bụi, mà Lang nhi, nó cái gì cũng không biết!”

“Ý ngươi là, ta vô ý chạm vào?” Thẩm Hiên thu hồi nét trào phúng, trong lòng cảm khái. Mỗi người, nếu bị nhìn thấu bí mật chôn giấu trong lòng đều cảm thấy sợ hãi.

Lăng Hạo gật đầu không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.