Ta thừa nhận ta xúc động, ta lỗ mãng, ta nói chuyện không dùng đầu óc, dù sao chính ta đã hại Địch mặc Viễn hảo nam nhân này a.
Nhưng là, ta vì cái gì lại nói là “bỏ trốn”, mà không phải nói hắn “hỗ trợ” a? Chẳng lẽ trong tiềm thức ta hy vọng chuyện này?
Phất Lạc Y Đức* nói, tiềm thức ảnh hưởng tới ý thức? (* là Sigmund Freud, nhà tâm lý học nổi tiếng.)
Bất quá ta không có thời gian để tìm hiểu vấn đề này đã bị đưa ra đại sảnh. Ta trái xem phải ngó, chính là không nhìn thấy Địch Mặc Viễn, sẽ không bị lão cha giết người giệt khẩu chứ? Ta đánh cái rùng mình.
“Loạn tưởng cái gì? Ngươi, nha đầu này, càng ngày càng không thành thật!” Phía trước truyền đến thanh âm nghiêm khắc của lão cha. Ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
“Cái kia, Địch Mặc….. Địch hộ vệ đâu?” Ta nơm nớp lo sợ hỏi, tận lực biểu hiện ta nhỏ bé và đang sợ hãi, mặc kệ là có tác dụng với lão cha hay không ta vẫn dùng.
“Hừ!” Lão cha hừ mũi một tiếng “Ngươi hỏi hay nhỉ! Người ta là hảo nam nhân sao vậy có thể tùy tiện cấp ngươi phá hư!”
Hãn! Nói ta giống như một cái tồi hoa thủ lạt, ác tặc hái hoa không bằng.
Ta ở dưới không nói được một câu, im lặng nghe lão cha dài dòng, trong lòng tính toán làm thế nào qua được cửa ải khó khăn này.
“Xem ra không nhanh đem ngươi gả đi là ngươi sẽ không an phận!” Lão cha như là đã hạ quyết tam thở mạnh một tiếng.
Cái gì! Lão cha ngươi không đau ta sao? Tuy rằng ta có điểm nghịch ngợm, có điểm phá phách, có điểm ngốc, có điểm không hiểu biết, có điểm tùy hứng (+_+|||), nhưng không phải nói nhi nữ gả đi như bát nước đã hắt, ngài sẽ không thật sự đem ta ‘hắt’ ra ngoài chứ!
“Dừng!” Ta không sợ chết cắt ngang lời lão cha “Nếu Hoàng thượng nói không cho ta lập gia đình, cha sẽ không bức ta nữa?”
Không chỉ có lão cha, các ca ca cũng sửng sốt. Bọn họ đại khái cũng không nghĩ ta sẽ đưa ra cứu tinh thế lực đến vậy. Nhưng ta không có biện pháp, bảo trụ chính mình quan trọng hơn, Thẩm Hiên ngươi là hoàng đế, lời nói của ngươi lão cha nhất định không dám không nghe!
Khụ khụ! Lão cha mất tự nhiên khụ hai tiếng: “Cái kia, hoàng thượng nhật lý vạn ky, sao có nhàn tâm quản việc nhà chúng ta.”
“Ta mặc kệ, dù sao ngày mai ta muốn tiến cung, nếu Thẩm…. Hoàng thượng đáp ứng rồi, các ngươi không thể miễn cưỡng ta!”
Lão cha trầm mặt xuống, bất mãn hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Ta hướng bóng hắn làm mặt quỷ, rồi nhìn sang nhị ca đang yên lặng đứng một bên.
“Ân, cái kia….. Ta cùng Thẩm Hiên chỉ là bằng hữu, ta là không muốn gả cho người lạ….” Ta chân tay luống cuống giải thích, sợ nhị ca hiểu lầm.
“Ta biết.” Nhị ca lộ ra vẻ cười nhợt nhạt “Ta cũng luyến tiếc.”
Luyến tiếc cái gì? Ta nhìn theo bóng dáng nhị ca, có phải ta càng giải thích càng loạn?
Ngày hôm sau tiến cung, ngoài ý muốn nhìn thấy Lăng Lang đứng cạnh Thẩm Hiên. Thẩm Hiên cười trừ giải thích: “Ta để hắn làm sư phụ của Thẩm Kỳ [ con trưởng của Thẩm Hiên ]”
Lăng Lang bất mãn nhìn bộ dáng kinh ngạc của ta: “Gì chứ, nói gì võ công của ta cũng không làm nhục danh hiệu ‘Thiên hạ đệ nhất trang’ này.”
Lăng Lang hắn nghĩ không có việc thì không thể ở cạnh tam ca, nên hôm qua hắn đã rời khỏi nhà ta.
Ta hiểu rõ cười cười, tam ca hảo phúc khí, có người vừa kiêu ngạo quật cường lại vừa đáng yêu trung tâm một lòng như vậy yêu, sợ rằng trên đời khó tìm được kẻ thứ hai.
Chuyện phiếm một lúc, ta đem chuyện gần nhất phát sinh nói cho Thẩm Hiên, hắn nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ, rồi trưng ra nụ cười tính kế, lòng ta báo động kịch liệt rung.
Quả nhiên, Thẩm Hiên mở miệng nói: “Chúng ta làm một cái giao dịch đi!”
“Cái gì, cái gì?” Ta lắp bắp, ý tưởng của hắn khẳng định sẽ không là cái gì tốt đẹp.
“Vừa mới phát hiện ra chúng ta hai người thật có thể lợi dụng lẫn nhau, đem đối phương làm mộc che chắn.” Thẩm Hiên dùng ngón trỏ niết cằm, chậm rãi mở miệng, này động tác, nói ra, thật… quá khêu gợi.
“Sao, sao nói vậy?” Hắn sẽ không nghĩ ta và hắn thành một đôi đi? *vỗ vai* Khanh Khanh thật thông minh nha
~“Ngươi nói coi, có ai dám tranh lão bà với Hoàng đế không?” Thẩm Hiên mị mị hai mắt, ánh mắt hướng xa xa.
Cáp? Ta nói là không muốn lập gia đình a!
“Hơn nữa, mấy lão già kia luôn muốn ta lập hậu, nhưng ta không nghĩ muốn hại đời các thiếu nữ đàng hoàng a.”
Cái gì? Ngươi nói cái này là có ý gì!
“Dù sao da mặt ngươi rất dày, trước hai mươi tuổi hẳn có thể tìm được ý trung nhân?”
Di? Đề tài thế nào lại thay đổi? Ta còn muốn nổi giận, nhưng nghe hắn nói, ta cũng thực sự tự hỏi. Là nga, nếu đã tới thế giới này, dù gì cũng phải tìm cho mình một chỗ dựa đi.
“Hẳn là đi.” Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng chuyện tương lai ta không thể xác định.
“Hơn nữa, ta cũng muốn đánh cược một phen.” Thái độ ám muội của Vân Thư khiến hắn nóng ruột, có lẽ đã đến lúc nên hành động, thời gian hai năm, là cực hạn cuối cùng của hắn.
Không lâu sau, hoàng thượng hạ chỉ: Tiểu nữ nhi nhà Kỳ Thượng thư Kỳ Vân Khanh tú ngoại tuệ trung (vừa thông minh vừa xinh đẹp), rất đẹp ý trẫm, quyết định hai mươi tuổi tiến cung.
[ không biết là có hay không đạo thánh chỉ như vậy, nhưng tình tiết trong truyện cần, không cần pia ta ~~ ]
Rồi sau đó Thẩm Hiên lại cường điệu chính mình tạm thời không có ý lập hậu, như vậy rõ ràng ám chỉ mọi người tốt nhất nên im miệng đi.
Cơ hồ tất cả mọi người đều đem ánh mắt tiện diễm nhìn về phía ta, nhưng ta một chút cũng không thấy cao hứng.
“Dù sao nếu trước hai mươi tuổi ngươi tìm được người ngươi yêu, ta liền lấy cớ vì ngươi bỏ trốn mà thương tâm quá độ cả đời không lập hậu.” Nghĩ đến những lời của Thẩm Hiên ta không khỏi đánh cái rùng mình, chẳng lẽ ta thật phải làm một nữ nhân hoa tâm phong đãng sao?
Tử lão hồ ly!(tình hình là….Khanh Khanh đang chửi lão phụ thân mềnh =_=!!!)
Ngươi chờ xem, ta nhất định sẽ phá!!