Dọc đường đi nhìn đến ca ca sắc mặt buồn bực khiến một bụng đầy nghi vấn của ta đều nghẹn lại trong lòng không chỗ phát tiết. Nhưng là, vấn đề đã muốn sinh ra phải được giải quyết, nếu còn như vậy nghẹn lại ta nhất định sẽ bị stress a. Nhưng ta lại không dám đi hỏi nhị ca hoặc tam ca, cho nên cũng chỉ có thể đem ‘mất ngủ’ ra làm biện pháp ‘trị liệu’ thôi.
Đêm dài yên tĩnh, mất ngủ. Ta một người nhàn nhã dạo bộ trong rừng cây nhỏ trong hoa viên sau phủ, thật là trăng thanh gió mát, hương hoa dập dờn lượn quanh, tâm tình ta khá tốt, rất muốn tìm một con tiểu miêu tiểu cẩu đi lạc nào đấy mà chà đạp. Đúng lúc ta đang thả hồn theo mây thì có tiếng người loáng thoáng truyền tới.
Vâng, đêm khuya thanh vắng rất thích hợp để phóng hỏa giết người, hơn nữa tối đen thế này cũng chả có ma nào có thể thấy ta….cho nên, ta ‘vụt’ một cái chuồn ra ngoài rừng cây.
Bên hồ dưới tàng cây, có bóng người lay động, có vẻ thập phần quen thuộc. Nhìn kỹ, nguyên lai là nhị ca cùng tam ca.
“Vân Ý, ngươi không có gì giấu ta chứ?” Nhị ca cư nhiên gọi thẳng tên tam ca, xem ra hắn đang sinh khí nha.
“Không có, nhị ca, ngươi……suy nghĩ nhiều đi.” Ta là lần đầu nhìn đến tam ca nói chuyện ấp úng như vậy, có chuyện vui nha.
“Kỳ Vân Ý, vậy phiền ngươi giải thích một chút chuyện chiều nay, vì cái gì mà Nhất Kiếm trang thiếu trang chủ vốn lẽ là đang đuổi giết Lục Vương gia lại ở trên đường đau khổ lôi kéo ngươi? Hắn rảnh vậy sao? Hay là hắn với Lục Vương gia đã hóa thù thành bạn?” Nhị ca mặt không đỏ khí không suyễn nói liền một câu không ngừng nghỉ. Ha ha, nhị ca cho dù là lúc tức giận thanh âm vẫn là như vậy êm tai nga! [người nào đó lâm vào hoang tưởng…..]
“Ngươi nhìn thấy?” Tam ca giật mình nói.
“Ta không thấy được thì chẳng lẽ ta là thần tiên tính ra?” Nhị ca bắt đầu nghiến răng nghiến lợi. Điểm này cùng người nào đó là giống nhau, chẳng lẽ đây là tướng phu thê trong truyền thuyết?
“Ân….. Một bên là người quen, một bên là Vương gia, ta không thể thiên vị ai trong số họ, cho nên này liền như vậy khó giải quyết.”
“Cái này chúng ta đều biết, chính là ngươi vì cái gì không nói?” nhị ca thở dài.
“Ta, ta, ta là có nỗi khổ riêng!” Tam ca hôm nay giống như nàng dâu nhỏ đầy ủy khuất “Nhị ca, sắc trời không còn sớm, hôm nay trước đi nghỉ ngơi đi, có gì…..mai nói được không?” Nói xong liền chạy chối chết.
“Còn muốn xem bao lâu? Mau ra đây.” Oa~ bị phát hiện a. Ta lè lưỡi ngoan ngoãn chui ra.
“Tam ca hôm nay thật cổ quái a!” Ta thở dài một hơi.
“Muộn thế rồi sao còn chưa ngủ, ra đây làm gì?” Nhị ca tựa hồ còn chưa hết giận nha.
“A, ha ha, này…..ta ngắm trăng ngắm trăng…” Ta vỗ vỗ đầu, cười gượng hai tiếng, ngẩng đầu lên thế nào mà nửa mảnh trăng cũng không có. Ta bĩu môi, “Ca, còn không phải tại cái gì Lăng Lang, chúng ta là nghĩ ra được kế sách nào vẹn toàn không?”
“……..” Vô nghĩa.
“A! Ta nghĩ một cách tốt lắm, tìm người dịch dung thành tam ca đi tìm Lăng Lang!”
“…….. Trừ bỏ dịch dung ngươi còn nghĩ ra cái gì nữa?” Nhị ca thở dài “Nhanh đi ngủ đi, trời lạnh không tốt.”
…
Ta gần đây thực may mắn biết được cái gì gọi là ‘tinh thần hậm hực, lo lắng dư thừa’ (mà ta còn tên gọi khác là ‘lo xa’), Tam ca chính là đã mắc bệnh này. Sau đêm đó hắn xuất hiện trước mặt mọi người với đôi mắt thâm quầng vô cùng ‘hoa lệ’, bệnh tình lo được lo mất của tam ca càng ngày càng nặng làm hại ta ngay cả muốn lớn mật trêu đùa hắn một chút cũng không dám.
Bất quá, bệnh tình hắn một tuần sau thì biến mất. Vì cái gì hả? Đương nhiên là nhờ mỹ nhân nhị ca thần thông quảng đại của ta rồi.
Khụ khụ! Từ từ nghe ta nói a
~Vào một ngày đẹp trời ánh nắng ấm áp, bầu trời không một gợn mây, gió nhẹ nhàng thổi khoan khoái mát mẻ, Kỳ Thượng Thư gia phong tư đĩnh đạc, thiên hương quốc sắc nhưng vẫn không mất đi vẻ anh tuấn tiêu sái nhị công tử Kỳ Vân Thư ở lầu hai của Tô Châu Túy Tiên Lâu hẹn một cái hoạt bát đáng yêu thiên chân vô tà Nhất Kiếm trang thiếu trang chủ Lăng Lang làm một cái trao đổi chuyện của Lục Vương gia.
Hai người khi đều đã đến, Kỳ gia nhị công tử làm cái tiểu lễ tự giới thiệu: “Ta là nhị ca của Kỳ Vân Ý, Kỳ Vân Thư.”
Thế là tiểu thiếu gia Lăng gia lập tức vuốt mông ngựa (nịnh)ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Nhị ca hảo!”
“Nói đi, ngươi đem Lục Vươnng gia giấu ở đâu?” nhị ca nói thẳng
Trong nháy mắt người còn đang ngọt ngào cười đối nhị ca lập tức thay đổi sắc mặt.