Lục Tước vẫn luôn quan sát Đường Ẩn và Ishilia nói lời từ biệt ở cách đó không xa, hắn đã nhìn thấy toàn bộ quá trình từ sa đọa đên khôi phục của Ishilia.
Đối với chuyện Ishilia suýt chút nữa sa đọa, Lục Tước có loại cảm giác vừa bất ngờ lại hợp lí, lúc trước hắn đã nhận ra một chút u ám từ trên người tinh linh vương, đoán trước được phản ứng của Đường Ẩn nhưng khi thấy Đường Ẩn thật sự cắt đứt tưởng niệm của Ishilia không thương tiếc thì Lục Tước lại sinh thương cảm thỏ chết cáo đau lòng.
Hắn nghĩ lý do khiến hắn đau buồn như vậy có thể là vì hắn sợ một ngày nào đó sẽ nghe thấy câu “Chưa hề” từ Đường Ẩn.
Cả người Đường Ẩn đều màu tái nhợt trắng bệch, duy chỉ có cặp mắt đa tình kia mang đến ảo giác cho người ta chìm đắm trong tinh yêu còn những ai bị cậu chuyên chú nhìn lâu sẽ nghĩ mình đã nhận được hoa hồng sương mai gọi là lãng mạn và tình yêu ấy nhưng Đường Ẩn có vô số kiểu hoa hồng đó, lãng mạn được trao cũng ngắn ngủi như thời kỳ nở hoa.
Cậu là vầng trăng máu ở tít trên cao, vô danh, lạnh lùng, không thể tiếp cận, không được cậu yêu, cả đời chỉ có thể ngước nhìn ánh trăng, hứng trăng dưới dưới và một giấc mơ dài.
Nhưng nếu được cậu yêu chuộng thì sẽ có thể ôm vầng trăng sáng trong lòng, có được lãng mạn soi sáng vạn vật trong vũ trụ.
Nhưng sao trăng sáng lại có thể yêu một người?
Tia sáng chỉ đường cho kẻ lạc đường trong bóng đêm, đối với trăng sáng mà nói chỉ là tia sáng lóe lên nhưng lại đi theo người lạc đường suốt đời.
“Có phải lý do anh không cho em ấy uống máu là vì sợ em ấy chán ngấy sao?” Lục Tước thình lình hỏi Kerr đang đứng bên cạnh.
Với đôi mắt mà vàng nhìn Đường Ẩn ở đằng xa, Kerr vươn tay để đội mũ trùm đầu lại, bóng đen phủ đầy vảy đen trên mặt, hắn tích chữ như vàng nói: “Không.”
Lục Tước khẽ cau mày, nhìn Kerr và Đường Ẩn, trong đầu chợt lóe một cái rồi biến mất nhanh đến nỗi hắn không có cách nào tự mình bắt được.
Lục Tước còn muốn thử hỏi nhưng lúc này Đường Ẩn đã tạm biệt xong tinh linh vương đang đi về phía họ.
“Kerr, anh có muốn đi cùng chúng tôi không?” Đường Ẩn hỏi.
Kerr gật đầu, Đường Ẩn cũng không nghĩ nhiều liền mua ba vé, trước đây cậu cũng đã đi du lịch với Kerr thế nên hắn có thể giúp đặt chỗ.
Khu rừng tinh linh vào ban đêm rất đẹp, trong rừng sẽ có những ánh sáng lấm tấm sáng lên, chỉ tiếc là bầu không khí giữa cậu và tinh linh vương quá khó xử, Đường Ẩn cũng không tiện ở lại đến tối nên thừa dịp trời còn chưa sáng cậu đã khéo léo chạy tới phi thuyền vũ trụ.
Bốn chỗ ngồi đều là ghế đôi, Đường Ẩn chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ ngồi xuống, Lục Tước và Kerr không bàn mà giống cùng nhắm ngay chỗ trống bên cạnh Đường Ẩn, hai người đồng thời cùng nhau ngồi xuống rồi đầu vai va chạm vào nhau.
“Vẫn là để tôi ngồi bên cạnh ngài ấy đi, ngài ấy đi đường mệt thì tôi có thể đấm lưng đấm chân cho ngài ấy đỡ mệt.” Dù Lục Tước đang nói với Kerr nhưng giọng hắn hơi nâng lên, hiển nhiên lời này là muốn nói cho Đường Ẩn nghe.
Đường Ẩn đang xem phong cảnh ngoài cửa sổ đột nhiên bị cue: “?”
Kiếp trước Lục Tước chưa bao giờ “Dịu dàng cẩn thận” như vậy, Kerr khinh bỉ nhìn tình địch lại giả vờ diễn xuất, hắn thản nhiên nói: “Xoa bóp chỉ có thể giải tỏa mệt mỏi thể xác mà không thể giải quyết mệt mỏi tinh thần, tôi vừa có được một bộ cờ tướng cuối cùng từ nền văn minh Đồ An đang muốn chia sẻ nó với Đường Ẩn trong chuyến hành trình này.
“Hả? Là cái gì, nói nghe thử xem, có lẽ cũng giống như những gì tôi sưu tầm được.” Lục Tước không chút sợ hãi, nhận được ký ức của kiếp trước, hắn cũng điên cuồng tìm kiếm những thứ như sách hướng dẫn chơi cờ cho Đường Ẩn ở kiếp trước.
“Chính tây.” Kerr bình thản nói.
Lục Tước nhắm mắt lại, bỗng nhiên nói: “Xe 3 bình 5.”
Ván chính tây nhìn như đơn giản nhưng thực ra thay đổi thất thường, dẫn người vào trung tâm có bẫy ở khắp mọi nơi, Kerr nhắm mắt lại, ý thức chìm vào cung điện ký ức: “Tướng 5 bình 6.”
Lục Tước không chút do dự: “Xe 5 thoái 3.”
Kerr không chịu kém cỏi: “Tốt 4 tiến 1.”
Lục Tước theo sát phía sau: “Soái 6 tiếng 1.”
“...”
Giống như có ánh đao bóng kiếm vô hình thoáng hiện trong cuộc đấu khẩu của cả hai, hai người ngang tài ngang sức, tàn sát lẫn nhau trong một ván cờ không nhìn thấy.
Đường Ẩn: “???”
Tại sao hai người này lại bắt đầu nữa?
“Mấy anh đã muốn đánh cờ, vậy thì thật là tốt, cứ ngồi cùng nhau đi cũng thuận tiện đánh cờ.” Đường ẩn chỉ vào hai ghế trống bên cạnh không người hỏi thăm.
Tính sai!
Lục Tước và Kerr đang đánh cho khí thế ngất trời đều cùng lúc mở mắt ra, dù ván cờ này chưa phân ra thắng bại nhưng cả hai đều thất bại thảm hại trước Đường Ẩn.
Hai người lạnh nhạt ngồi cùng nhau, đúng lúc này, một vị khách quen lên xe, Hùng Manh Manh giơ măng lên, vui vẻ chào hỏi Đường Ẩn: “Cơm Cơm!”
Đường Ẩn nghe thấy tiếng thì quay đầu lại: “Manh Manh!”
“Cơm Cơm, trùng hợp quá đi mất! Cậu cũng đi thủy quốc à!!!” Hùng Manh Manh bước nhanh đến bên cạnh Đường Ẩn, đặt mông ngồi ở trên chỗ ngồi mà Lục Tước và Kerr đều đang nhìn chằm chằm, nắm tay Đường Ẩn rơm rớm nước mắt nói: “Hai chúng ta đúng là có duyên quá Cơm Cơm, đều không cần đặt chỗ mà còn có thể ngồi cùng nhau.”
Đường Ẩn cảm khái nói: “Ừ, cậu phải đi xem buổi hòa nhạc của Yuanna đúng không?”
Một tên to con như Hùng Manh Manh tủi thân gật đầu, đôi mắt hơi đỏ: “Buổi hòa nhạc tạm biệt của nam thần sao có thể không đi?”
Nhóc nói xong thì mở ra quang não, nhấp vào tin hot số một của tinh tế #Buổi hòa nhạc tạm biệt của Yuanna #Hot search, Yuanna đã gửi một bài báo dài chân thành, hắn nói:
[Hôm nay tôi ở đây để nói lời tạm biệt với mọi người.
Từ lâu, tôi đã chán ghét phong cách âm nhạc không thay đổi của mình, tôi kháo khát một bước đột phá hơn nữa, thay vì bị mắc kẹt trong dòng nước tù đọng cố định của bể cá lộng lẫy thì thà phá vỡ bức từng kính để tìm được ra biển cả.
Khi đó tôi đã có suy nghĩ lui giới, muốn thử một cuộc sống mới, tạo ra âm nhạc mới.
Đã từng có một người nói với tôi, tôi tin bạn nếu là bạn, dù có dọc theo dòng sông đục thì cuối cùng cũng sẽ tìm ra biển cả.
Tôi đúng thật đã tìm ra biển cả đó.
Đó là biển cả tạm biệt.
...]
Những người hâm mộ cùng nhau khóc lớn tiếng dưới bài báo dài, cho thấy nước mắt của họ có thể đọng lại thành một đại dương để Yuanna tự do tung tăng.
Vô số người hâm mộ đã nói trên mạng tinh tế đây sẽ là ngày tồi tệ nhất mà họ từng trải qua, vé của buổi hòa nhạc chia tay tổ chức tại thủy quốc đã được bán với giá cao ngất ngưởng, ngay cả vé đến thủy quốc cũng không còn nữa, nỗi buồn lấp đầy hot search này, có lẽ ngoài những anti-fan của Yuanna ra thì chỉ có rồng ảo ảnh và chiến tranh mới xây dựng hạnh phúc trên nỗi đau buồn của người khác mới sẽ rất vui khi xem hot search này.
“ y, mình không hiểu biển kia biển này là gì, Cơm Cơm cậu nói nam thần tốt như vậy sao lại lui giới vậy?” Hùng Manh Manh mặt mày ủ rũ nói.
“Mỗi người điều có nguyện vọng của riêng mình, mỗi bữa tiệc đều có kết thúc, cái cũ không đi thì cái mới sẽ không tới.” Đường Ẩn vỗ vai Hùng Manh Manh an ủi.
“Nói thì nói như thế nhưng tôi vẫn muốn biết tên khốn nào đã xúi giục nam thần tìm biển, cũng ác quá rồi.” Hùng Manh Manh tức giận nói.
Đường Ẩn: “...”
Đường Ẩn lặng lẽ rút bàn tay đang an ủi Hùng Manh Manh.
Hùng Manh Manh khóc lóc kể lể với bạn tốt của mình một hồi thì tâm trạng khá hơn nhiều, quay đầu thấy Lục Tước và Kerr, nhóc lớn tiếng nói: “Cơm Cơm, may mà hôm nay gặp được mình, tuy mình hơi ngốc nhưng đã nhiều năm vào nam ra bắc có kiến thức rộng rãi, vừa nhìn có thể biết ngay con rồng bên cạnh bạn trai cậu đang trong thời kỳ tìm bạn đời!”
“Làm sao cậu có thể để bạn trai ngời ngời của mình ngồi cạnh một con rồng đang trong thời kỳ tìm bạn đời vậy hả? Lỡ như Lục Tước bị ăn sạch sẽ thì làm sao?!”
Lục Tước: “...” Xui quá.
Kerr: “...” Xui thật.
Đường Ẩn nhìn thấy biểu hiện của Lục Tước và Kerr thì không khỏi mỉm cười giải thích: “Manh Manh cậu đừng lo lắng, ngài rồng kia là bạn của mình.”
Dù Kerr không thích Hùng Manh Manh nhưng hắn có thể nhìn ra Hùng Manh Manh và Đường Ẩn có quan hệ rất tốt, thế là chú rồng cẩn thận gật đầu, nói với giọng điệu trầm thấp và ưu nhã: “Xin chào, tôi là Claykerrstie.”
Hùng Manh Manh nhận ra mình đang gây ra một trò cười lớn, nhóc ngượng ngùng gãi đầu: “Xin lỗi xin lỗi, tôi tên là Hùng Manh Manh.”
Kerr khẽ cười: “Ngài Hùng, cậu đã hiểu lầm quan hệ giữa Lục Tước và Đường Ẩn, họ chỉ là bạn bè bình thường, hoàn toàn không phải là quan hệ người yêu.”
“Không không không ngài Claykerrstie, anh mới là người đã hiểu lầm, tôi chính tai nghe thấy vương chúng tôi nói, Đường Ẩn hôn Lục Tước.” Hùng Manh Manh tự tin vui vẻ nói: “Đây không phải là quan hệ người yêu thì là gì?”
Nụ cười của Kerr đông cứng trên khuôn mặt.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là tin đồn nhảm, Đường Ẩn không có khả năng chủ động hôn Lục Tước, coi như hôn cũng nhất định là Lục Tước sử dụng chiêu trò!
Dưới ánh mắt hoài nghi của Kerr, Lục Tước thoải mái trong đó dẫn theo hơi thở của trà xanh thừa nhận: “Kỳ thật tôi chỉ là bị ngài ấy hôn môi, ngài ấy nói quan hệ chúng tôi thế nào thì quan hệ của chúng tôi thế đó.”
Chỉ là.
Hôn môi???
Cạnh tranh với Lục Tước mấy năm nay, Kerr hiểu rõ Lục Tước không phải một người giở trò bịp bợm.
Hắn thà không hiểu.
Mặt Kerr không hề cảm xúc bóp nát tay vịn của ghế phi thuyền, chuông báo động màu đổ tự động vang lên ——
“Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!!!”
“Mà này ngài Claykerrstie, chỗ ngồi của anh đã xảy ra chuyện gì? Tôi nghĩ... “ Hùng Manh Manh bắt gặp khuôn mặt được đèn đỏ chiếu sáng, đôi mắt vàng lúc này cực kinh kinh khủng như yêu quái muốn ăn thịt người, ngay cả thần kinh thô của Hùng Manh Manh dài đến mức có thể vượt qua voi cũng sợ hãi đến mức trở lại mảnh mai như người bình thường, nhóc lẩm bẩm như muỗi kêu: “Tôi nghĩ tôi nên tiếp tục ăn măng của mình thôi.”
Đường Ẩn nhìn thấy bộ dạng này của Kerr, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nhớ phải tự bồi thường tiền.”
Rồng yên tâm bay, có chuyện tự mình gánh!
Kerr hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại... không thể bình tĩnh được chút nào.
Hắn hít một hơi thật sâu lần nữa, hơi thở rồng nóng cực mạnh thở ra từ lỗ mũi, hiệu ứng thị giác giống như làn khói trắng.
“Các hành khách thân mến, không được phép hút thuốc trên chuyến bay này...” Giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên hàng không truyền khắp phi thuyền, ở một chỗ ngồi nào đó của phi thuyền vũ trụ, một người đàn ông đội chiếc mũ chóp kéo xuống vành để che đi lớp vảy xám trên má, giữ lại mái tóc xoăn hơi dài màu xám khói, hắn mặc một bộ âu phục xám giản dị, cầm điếu thuốc trong tay, đôi môi mỏng màu nhạt khẽ hé mở phun ra một vòng khói nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.
Rõ ràng là làm trái quy định của phi thuyền nhưng tiếp viên hàng không làm như không thấy đẩy xe đẩy đi ngang qua quý ông đang chìm trong sương mù này.
Trên cửa sổ xe mơ hồ phản chiếu một đôi mắt dài hẹp đỏ ngầu dưới vành mũ, một khuôn mặt tuấn tú xấu xa mờ ảo trong làn khói nhạt, tràn đầy vẻ đẹp suy tàn.
...
Cuối cùng, phi thuyền đã tới thủy quốc.
Đã tới hành tinh nhỏ mà Đường Ẩn mua cho Yuanna.