Chủ thành của đế quốc Đồ An mới đến một vị giáo chủ mới, nghe đâu vị giáo chủ đó là sứ giả của thần, hắn luôn mặc một bộ giáo phục lộng lẫy và rộng rãi màu đỏ vàng, đeo một sợi dây chuyền bạc chúc phúc quanh cổ, cầm một quyển kinh thánh dày trong tay.
Khác với những giáo chủ kiêu ngạo và xa cách trước đây, giáo chủ mới có tính tình dịu dàng khiêm tốn khiến người ta không kìm lòng được sinh ra yêu mến trong lòng, đôi mắt đỏ trong suốt ấy giống như ánh mắt trời chói chang, ban cho mọi người sự ấm áp và ánh sáng.
Vẻ ngoài điển trai và tính tình dịu dàng khiến nhiều phu nhân quý tộc bỗng nhiên bừng bừng nhiệt huyết muốn đến nhà thờ, giáo chủ mới chịu trách nhiệm lắng nghe tâm sự của các tín đồ trong phòng sám hối, các phu nhân quý tộc luôn tiếp cận phòng xưng tội với khuôn mặt ửng hồng và nói chuyện với giáo chủ này sau bức màn.
Ban đầu ai cũng nghĩ vị giáo chủ mới trẻ trung, đẹp trai không đủ đảm đương trọng trách hướng dẫn tín đồ, chỉ một vị linh mục già dặn kinh nghiệm mới có thể để các tín đồ thả lỏng tâm lý đề phòng yên tâm, hướng dẫn tức bước và làm theo hướng dẫn rõ ràng.
Ngược lại ra ngoài dự liệu của mọi người là, cảm xúc của mỗi phu nhân quý tộc bước ra khỏi phòng xưng tội đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhắc tới vị giáo chủ mới kia không còn bất chính mập mờ như lúc ban đầu nữa mà thay vào đó là sự tín ngưỡng thành kính.
Từ khi giáo chủ mới nhậm chức, ngày càng có nhiều đến phòng xưng tội, có người nói giáo chủ mới có thể khiến người ta đối diện với bóng tối trong lòng, đưa ra hướng dẫn khi tâm trí bị lạc lối mờ mịt và làm cho người ta cảm thấy như tìm lại được cuộc sống mới.
Ban đầu chỉ có giới quý tộc mới được vào phòng xưng tội, sau này thường dân cũng vào được, cuối cùng vị giáo chủ mới bước ra khỏi phòng xưng tội, đi trên những đường phố nhộn nhịp, đi đến ngõ ngách tồi tàn nhất của thành phố, lắng nghe tiếng lòng của tên ăn mày, kẻ trộm và những người thấp hèn nhất.
Hắn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người và lan tỏa ánh hào quang của thần lên tất cả những ai mà hắn chú ý. Trong phạm vi quản lý khu vực của hắn, an ninh của chủ thành đã được cải thiện rõ rệt, hành vi tội phạm đã giảm đáng kể, cuối cùng hắn cũng đã nhận được bệ hạ triệu kiến.
Bệ hạ vương triều Đồ An là báu vật lớn nhất của Đồ An, từ lúc vị bệ hạ này lên nắm quyền, thống nhất Đồ An, thành lập thương mại, phổ biến văn tự định hình lại bộ luật...
Chính vị bệ hạ trẻ tuổi này đã thúc đẩy nền văn minh Đồ An đến thời kỳ cường thịnh.
Có người nói lĩnh vực tiếp theo mà bệ hạ sẽ kiểm soát là thần quyền, bất cứ ai quen thuộc với bệ hạ đều biết bệ hạ tin vào sự tồn tại của các vị thần trên thế giới này, nhưng cậu không cách nào dễ dàng tha thứ cho thần linh xâm phạm đất nước của cậu vì cậu là vị thần duy nhất.
Rồng ảo ảnh và chiến tranh cải trang thành người, Brandt cũng nghe được những lời đồn đại tương tự. Dường như hắn nhìn thấy một người đầu đội cỏ rác một con kiến hôi đục lỗ đang khiêu khích thần linh, điều này làm cho khuôn mặt dịu dàng và tao nhã ấy thoáng chốc lộ ra vẻ giễu cợt khinh thường, cảm xúc xấu xa này đến cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhanh đến mức sứ giả phụng mệnh lãnh chúa dẫn giáo chủ tiến cung nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.
"Thật may mắn biết bao khi được bệ hạ triệu kiến." Để che đậy sai sót nhỏ của mình mà Brandt bắt đầu hết lời thành kính ca ngợi thần linh, ca đợi Đồ An, ca ngợi bệ hạ.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng những lời tán dương lộng lẫy để khen ngợi bệ hạ chưa từng gặp, lúc đó Brandt không bao giờ có thể ngờ được trong tương lai, hắn sẽ nói những lời tán dương càng thêm lộng lẫy hoa mỹ đến khó tinh, dùng vô số lời đẹp đẽ tưởng tượng để đắp lên cho bệ hạ vô song không có gì có thể so sánh.
Nếu có thể thấy trước được tương lai, Brandt sẽ không tiến cung với tư thái ngạo mạn như vậy, hắn thường tự hỏi không biết ngay từ lúc bắt đầu vị bệ hạ ngồi trên ngai vàng kia đã nhìn thấu chiếc mặt nạ đạo đức giả và linh hồn bẩn thỉu của hắn không nên cho dù sau này hắn có bù đắp như thế nào thì bị bệ hạ kia đều có tầng ngăn cách nhỏ với hắn.
Lúc đó hắn không biết gì cả.
Hắn bước vào cung điện lộng lẫy, bước vào phòng làm việc liền nhìn thấy bệ hạ được mệnh danh là "Kho báu của Đồ An", nghe đồn bệ hạ có dung mạo vô song, người thường không thể nhìn thẳng vào được nên bệ hạ luôn mang một chiếc mặt nạ openwork vàng.
Người thanh niên ngồi trước bàn cờ mang một chiếc mặt nạ, mái tóc dài đen nhánh được buộc hờ hững bên cổ bên phải, ngón tay mảnh khảnh vân vê quân cờ màu trắng, trong thoáng chốc không rõ đầu ngón tay thanh niên trắng nõn hay vẫn là quân cờ màu trắng.
Hương thơm kéo dài trong lư hương trút lên những ngón tay mềm mại, bệ hạ trẻ tuổi hạ quân cờ xuống, giương đôi mắt đen của mình lên, ánh mắt từ bi và dịu dàng rơi vào trên người Brandt.
Brandt luôn ngụy trang ánh mắt ấm áp của mình để chiếu rọi vào kẻ khác nhưng khi ánh mắt của bệ hạ rơi vào người mình, hắn chợt nghĩ đến sự khác biệt giữa đom đóm và trăng sáng, kẻ bắt chước kém cỏi đã lộ nguyên hình ngay lúc này.
"Giáo chủ có muốn đánh một ván cờ với ta không?" Bệ hạ hỏi như vậy.
Brandt yếu thế ngồi trước mặt bệ hạ, hắn rất hiếm khi đánh cờ bởi vì thực tế đối với hắn là một ván cờ, những trận đánh trong ván cờ chẳng là gì đối với hắn, dù sao thì hắn cũng không thể vui vẻ được.
Nhưng trong chiến tích chơi cờ ít ỏi của Brandt thì hắn chưa bao giờ thua.
Điều hắn không ngờ là mình lại thua bệ hạ tưởng chừng như vô hại này, chính lúc này thì Brandt mới chợt nghĩ lại rằng vị bệ hạ nhìn như nhu nhược và nhân hậu này đã phát động vô số cuộc chiến tranh lớn nhỏ thống nhất Đồ An.
Chỉ là ánh mắt từ bi có thể dễ dàng khiến người ta quên đi đôi tay đẫm máu của cậu.
Thật là một sự mâu thuẫn tuyệt vời.
Từ bi lại tàn nhẫn.
Yếu đuối lại mạnh mẽ.
"Ta nghe đồn giáo chủ Brant là người mềm lòng." Bệ hạ nhẹ giọng nói: "Không ngờ giáo chủ lại hành động dứt khoát như vậy, đúng là một người tài hiếm thấy."
Đôi mắt đen khẽ nhìn chăm chú hắn, một ván kết thúc, mọi mặt đen tối của hắn dường như không còn nơi nào có thể che giấu dưới con mắt của bệ hạ.
Bỗng nhiên Brandt cảm thấy không vui.
Hắn cũng muốn cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt bệ hạ để xem khuôn mặt che giấy là gì, hắn cũng muốn moi tim của bệ hạ để xem thứ gì được giấu trong trái tim yếu đuối của nhân loại.
Những cảm xúc xấu xa và bạo ngược tùy ý chạm vào dây thần kinh của Brandt, hắn hơi giơ tay lên nhưng trước khi hành động, hắn chợt thấy dấu ấn không gian và thời gian quấn quanh cơ thể của bệ hạ.
Đó là dấu ấn bảo vệ của rồng thời không và vĩnh hằng, nếu Brandt ra tay thì tất nhiên sẽ quấy nhiễu cự long cường đại đó.
Thế là Brandt lại đặt đầu ngón tay đang giơ lên của mình xuống, hắn nở một nụ cười giả tạo, ôn hòa lại khiếm tốn nói: "Bệ hạ quá khen."
Đôi mắt đen ấm áp lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của hắn, đôi mắt đen láy chăm chú giống như chỉ chứa được mỗi mình hắn, vị bệ hạ kia đột nhiên vươn tay ra, lòng bàn tay trắng như tuyết phủ lên mặt nạ lộng lẫy, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời gay gắt.
Suy nghĩ của Brandt dừng lại trong giây lát, hắn thấy bệ hạ nhẹ nhàng đưa chiếc mặt nạ openwork vào mặt mình, vô số ánh sáng chiếu xuyên qua những mảng rỗng, như thể ánh sáng thương hại hắn, một ác ma dưới địa ngục.
"Chủ giáo nếu không muốn cười thì mang mặt nạ vào, thế này sẽ thoải mái hơn nhiều."
Bệ hạ nhếch khóe môi nở nụ cười nhẹ với hắn.
Sau này nhớ lại lần nữa, hắn chỉ cảm thấy nụ cười ấy giống như ánh sáng mặt trời băng qua ngàn sông núi, nước mưa băng qua vực sâu thăm thẳm, cuối cùng rơi xuống trái tim hoang vắng của hắn.
Trên người vị bệ hạ này có một sức quyến rũ cá tính mạnh mẽ, rất dễ khiến người ta sinh ra yêu mến trong lòng, ngay cả một ác ma như Brandt cũng không ngoại lệ.
Hắn vẫn luôn trân trọng chiếc mặt nạ mà bệ hạ đã tặng khi lần đầu gặp mặt, hắn chưa bao giờ nâng niu một vật phàm trần đến vậy, rồng ảo ảnh và chiến tranh khác với những con rồng khác, hắn không có mong muốn thu thập và bảo vệ kho báu, trái lại là cảm xúc hủy diệt mạnh mẽ hơn.
Nhưng Brandt lại trân trọng chiếc mặt nạ đó.
Mỗi khi hắn dấy lên dục vọng hủy diệt tòa thành thị này thì hắn sẽ mang chiếc mặt nạ đó lên.
Sau này nhiều tình tiết khác nhau xảy ra khiến Brandt càng ngày càng lún sau, sau này hắn đi theo bệ hạ cùng cậu đi quan sát và thể nghiệm dân tình, hắn nhìn ánh mắt ôn nhu từ ái của bệ hạ rời vào trên người khác, như cơn mưa xuân nuôi dưỡng vạn vật, rơi xuống ân huệ cho những người trên mảnh đất này.
Ngay cả những tên dân đên thô tục nhất cũng có được lòng khoan dung của bệ hạ.
Có lẽ chiếc mặt nạ mới gặp lần đầu kia khiến Brandt luôn nghĩ mình là người đặc biệt nhưng trên thức tế vị bệ hạ kia có vô số mặt nạ được chế tạo tinh xảo giá trị trên trời như vàng, bạc, ngọc lục bảo, thủy tinh...
Ngày hôm đó bệ hạ mang một chiếc mặt nạ thủy tinh, cưỡi trên một con chiến mã trắng như tuyết, cầm dây cương và quay đầu nói với hắn: "Brandt, gần đây các đại thần đều đang thúc giục ta lập hoàng hậu nhưng thật ra trong lòng ta đã có một ứng cử viên rồi."
Hiếm thấy thanh niên có chút cảm xúc tươi mới buồn bực, lúc này đây không còn giống như bệ hạ hoàn mỹ xa cách khó tiếp cận như thần linh, mà là một phàm nhân cũng phiền muộn lo lắng.
Hắn nói: "Chỉ là người đó có thể không phải là người phù hợp nhất trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, ta không muốn tạo áp lực quá lớn cho người đó."
"Đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm phiền anh rồi."
Chỉ cần giáo chủ đứng ra nói hoàng hậu được bệ hạ lựa chọn là người của thiên mệnh, dựa theo uy vọng ban đầu của bệ hạ trong nhân dân và số mệnh do lời tiên tri trong miệng của giáo chủ thì mọi tin đồn đều có thể dập tức bằng quyền lực tuyệt đối.
Brandt sững sờ tại chỗ, hắn nghe thấy chính mình hỏi: "Người dược bệ hạ lựa chọn là ai?"
"Tạm thời giữ bí mật nha."
Sau khi trở về, Brandt đã tự tay đập vỡ chiếc mặt nạ vàng quý giá.
Đôi mắt đỏ lạnh lẽo thấu xương như thể đang nhìn vào một thứ rác rưởi.
Ngày hôm sau, người thợ khéo lất nhất Đồ An có một đơn đặt hàng từ giáo chủ Brandt, đối phương đã vẽ một mẫu mặt nạ mà bệ hạ đã từng sử dụng, mọi họa tiết đều tinh xảo đến làm cho người ta ca ngợi, cùng với giấy vẽ được gửi tới thì còn có một quả bóng vàng nhỏ, có một số dấu tay trên quả bóng vàng có vẻ như đã bị người chà xát thành hình dạng này.
"Giáo chủ cũng muốn khắc lại mặt nạ của bệ hạ để sưu tập sao?" Thợ thủ công cười nói.
Giáo chủ từ trước đến nay luôn dịu dàng lễ độ, lần đầu tiên không cười mà lạnh lùng nhìn ông.
Brandt lúc này cũng không muốn cười nhưng hắn không có mặt nạ, xoay người bước ra khỏi cửa hàng liền thấy đường phố trải đầy lụa đỏ ăn mừng, tất cả mọi người đang ăn mừng chào đón cho tuyển phi sắp tới.
"Hoàng hậu sẽ trông như thế nào!"
"Mẹ ơi, hoàng hậu chắc không đẹp bằng bệ hạ đâu đúng không?"
"Bệ sao sao cưới sớm vậy, mình còn chưa lớn."
Những đứa trẻ giơ những chiếcchong chóng gió trên đường chạy ngang qua, bọn nhỏ vừa chạy vừa nói về hoàng hậu tương lai.
Trước giờ bệ hạ chỉ chuyên tâm lo việc nước, chưa bao giờ tính chuyện lớn của cả đời mình, nay đất nước đã ổn định và đi đúng hướng nên việc lớn như chọn thê thiếp cũng tới.
Có rất nhiều phụ nữ khát vọng bước vào hậu cung của bệ hạ như vậy khiến Brandt mất lý trí.
Lúc trước hắn luôn nghĩ bệ hạ sẽ không yêu ai, sẽ không ưu ái ai, ai cũng như nhau nhưng thực tế lại cho hắn biết không phải như vậy.
Vị bệ hạ kia sẽ cưới hoàng hậu cho dù bệ hạ không yêu hoàng hậu cũng sẽ dùng ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn đối phương, sau đó hôn, chiếm hữu, chăm sóc.
Hoàng hậu ngu ngốc, thấp hèn và vô dụng sẽ để lại dấu vết trên làn da hoàn mỹ của bệ hạ, chạm vào bộ phận mà hắn luôn muốn chạm vào.
Chỉ nghĩ đến đó, Brandt liền nở một nụ cười máu lạnh chế giễu.
Bệ hạ mà hắn luôn hằng ao ước sẽ bị ai đó làm vấy bẩn, vậy tại sao người đó không phải là hắn chứ?
Tại sao hắn lại đi ngược lại bản chất của mình, làm những điều ngu xuẩn để bảo vệ và trả giá? Đã không chiếm được, vậy không bằng trực tiếp phá hủy đi.
Vào thời khắc đẹp đẽ nhất của những thứ đẹp đẽ nhất, trước khi mọi ô nhiễm còn chưa bắt đầu, hắn sẽ tự tay hủy hoại tất cả.
Nếu bệ hạ sẽ không bao giờ yêu hắn nữa, vậy tại sao không trút hết hận thù vào hắn? Đôi mắt đen tuyệt đẹp kia sẽ chỉ có thể nhìn hắn đầy hận thù --
Vậy sẽ là đôi mắt đẹp đẽ cỡ nào.
________________
Mặt nạ openwork