Cả Cuộc Đời Này Dành Tặng Cho Em

Chương 21: Chương 21




Tần Hạ Noãn từ trong bồn tắm đứng dậy, đi đến mở vòi nước để cho dòng nước mát lạnh chảy xuống khắp người, nhờ vậy mà thần trí cô thanh tỉnh hơn, nó khiến cho cảm giác khô nóng trong cơ thể cô cũng dền dần biến mất.

Cô khóa vòi sen lại, cầm lấy khăn tắm lau khô người, trên người không mặc vào quần áo mà trực tiếp quấn chiếc khăn khô vào người rồi đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng tắm, liền cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo thối quét qua người mình, sau đó từng mảng da gà gay gằt nổi lên khắp người, vốn điều hòa ở đây cũng không phải mở quá lớn công suất.

Cô nhanh chóng nhảy iên giường, cũng không thèm để ý có người đang năm ở đó. Cô vội chuivào chăn cả người run lên cầm cập, thần kinh có chút căng thẳng đột nhiên cả người cô cứng ngắc lại. Cảm giác của cô nói cho cô biết, Lục Tử Ngân đang nằm bên cạnh với ánh mắt đang chăm chú nhìn cô.

Tần Hạ Noãn khẽ khàng nằm nhích sang một bên, cười gượng gạo, "Có chút Ỉạnh." Lục Tử Ngân mỉm cười, dịu dàng chìa ra một cánh tay, ánh măt đầy ý tứ đặt trên khuỷ tay anh thản nhiên nói: "Lại đây nào."

Tần Hạ Noãn khẽ mấp máy môi dưới, phục tùng làm theo. Mới vừa nằm vào chỗ, Tần Hạ Noãn liền cảm nhận một luồng nhiệt ấm áp, rạo rực sưởi ấm chính mình, trong lòng không khỏi ấm áp hẳn lên, cô lại càng rúc sâu vào trong lòng Lục Tử Ngân, như một tên trộm cười nói: "Thật là tốt.”

"Em đương nhiên cảm thấy tốt rồi, cũng không biết là anh đang dục hỏa đốt người sao." Lục Tử Ngân thuận tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Hạ Noãn, ở trên trán cô hôn Xuống, "Ngủ đi, hôm nay tạm tha cho em”.

“Tần Hạ Noãn nhắm mắt lại, không trả lời, giống như đã chìm vào mộng đẹp. Cô cảm thấy chính

mình sẽ lại có được hạnh phúc vì cô đang được ở cùng một chỗ với người mà cô thích.

Điều gọi cho thấy vui quá hóa buồn trong ngọt có đắng, Tần Hạ Noãn không phải trời sinh đã là sủng nhi, chính cô cũng hiểu được, nhất là đối với Lục Tử Ngân, cô một chút tin tưởng đều không có.

Nhưng trong khoảnh khắc này, Tần Hạ Noãn muốn bản thân không quá bi quan, cô hy vọng về sau cô và Lục Tử Ngân sẽ có thể hòa hợp.

Cô co lại thân mình, ỉ oi ở trong lòng Lục Tử Ngân thầm thì: "Anh....."

"Gọi ông xã!"

"......" Tần Hạ Noãn véo anh một cái rõ đau, anh thật đúng là bá đạo. Cô hé miệng mỉm

cười nói, "Ở đây không có phòng khác, cho anh cơ hội gần gũi, lần sau chỉ có thể chờ đến đêm Tần hôn thôi."

Lục Tử Ngân về mặt lạ lùng nhìn chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của Tần Hạ Noãn, hai mắt anh nheo lại, "Em muốn anh đến như vậy?"

.... Tần Hạ Noãn không nói, trực tiếp nhắm măt, kéo chăn, rầu rĩ khẽ nói: "Ngủ đi."

Lục Tử Ngân bật cười. Nhìn thấy cô gái của mình đang nằm trong lòng mình nhất thời có cảm giác ấm áp kì lạ. Kỳ thật anh rất muốn làm tình với cô một phen, chính là...... nhớ tới lời nói của mẹ vợ tương lai, chúng ta tin tưởng con, anh uể oải đứng lên, hôm nay nếu vượt rào, cho dù nhà vợ tương lai có thể tha cho anh, chính là cha mẹ anh cũng sẽ không tha cho anh.

Ðôi với nguyên tắc bảo thủ của hai nhà, chưa kết hôn, không thể xằng bậy. Nếu thật sự muốn vượt rào, anh nhất định chờ được giảo huấn kĩ lưỡng bằng roi. Anh từ nhỏ đến lớn, chính là tuân theo nguyên tắc của người cha luôn đứng đầu trong quân đội mà lớn lên, cho dù hiện tại anh đã trường thành, anh cũng không đảm bào cha anh sẽ từ bỏ thói quen này.

Còn nhiều thời gian, anh cũng không vội.

Rất nhanh đã đến ngày đính hôn. Tần Hạ Noãn cũng Lục Tử Ngân ngay từ đầu đã bàn với nhau sẽ tổ chức một buổi lễ đính hôn đơn giản, không cần quá long trọng, mọi thứ đều giản lược cho nhẹ nhàng. Tần Hạ Noãn là một người không thích phô trương, càng nối tiếng thì cô càng đau đầu.

Lục Tử Ngân lúc trước rõ ràng cũng đồng ý với cô, kết quả tiệc đính hôn ngày ấy, Lục Tử Ngân lại mở tiệc chiêu đãi tại biệt thự Vạn Tùng Sơn mới mua của anh, mới một vài người thân quen đến dự, đều là những người mà Tần Hạ Noãn không quen.

Như thế nào một buổi lễ đính hôn trọng đại lại giống như một buổi tiệc party?

Mạn Tùng Sơn, tọa lạc rất tách bíêt, bên trong biệt thự to lớn này mọi thứ đều xa hoa, bên ngoài là cánh cổng lớn có rất nhiều nhãn hiệu ô tô đang đậu, một dãy xe được sắp xếp ngay ngắn thành một hàng dài, liếc măt một cái không thể nhìn đến tận cuối hàng. Vạn Tùng Sơn được bao bọc hơn phân nửa bởi các ngọn núi mà những vùng lân cận đều đã bị Lục Tử Ngân mua hết, đối diện với hướng mặt trời mọc là phòng ngủ của Lục Tử Ngân.

Phía bên trong cánh cổng lớn, được bày trí rất nhiều hoa hồng xinh đẹp, màu đỏ tươi của chúng càng nổi bật khi có sự chiếu sáng khiến người khác cực kỳ yêu thích, nguỡng mộ hơn nữa bên trong hoa viên rộng lớn có rất nhiều người ra vào, nghe ra những tiếng cười đùa vui về, càng thêm thuyết minh một sự kiện -- thực là náo nhiệt.

Mạn Ny cầm trong tay một cây son nước, giúp Tần Hạ Noãn sơn môi, lại nhìn Tần Hạ Noãn ở trong gương, "Đường cong đôi môi thật quyến rũ, vừa căng mộng lại đầy đặn, tớ nghĩ tổng tài đại nhân khắng định rất muốn hôn một cái."

Tần Hạ Noãn mặc bộ lễ phục màu đỏ, trên thân váy thêu một bức vẽ hoa sen màu vàng tươi thắm, bên ngoài khoác một chiếc áo màu hồng, tóc được bới cao lên trên, lộ ra cái cổ thon dàỊ của cô, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, rất hòa hợp với ngũ quan tinh tế của Tần Hạ Noãn, nhìn tổng thể cô trông vô cùng xinh đẹp cảm giác thật sự Ia không tồi, chính là......

"Hạ Noãn, cậu thật sự là một thái hình công chúa a!”

Khuyết điểm duy nhất của tạo hình chính là Tần Hạ Noãn chọn mặc bộ lễ phục hoàn toàn ôm sát phần thân trên, cô vốn dĩ dáng người không được đầy dặn cho lắm.

Tần Hạ Noãn than thở, "Nếu không thì thêm mấy miếng đệm vào?”

“Thôi đi, phía trước mà độn vào sẽ nhìn ra ngay.”

Mạn Ny đi lên trước giúp cô sửa sang lại khuôn mặt, “Hạ Noãn, cậu thật là mỹ nhân bại hoại, tuy rằng ánh mắt có chút ngẩn ngơ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến khí chất hồ ly của cậu.”

“…….” Tần Hạ Noãn cảm thấy lời nói này hoàn toàn không phải để khen cô, mà là có chút đó lên án cô.

Lúc này có người gõ cửa, từ ngoài cửa thò vào một cái đầu, là Diêu Hiểu Ðào. Ðôi mắt lanh lợi của cô ấy đảo quanh, cười hì hì hỏi: "Không quấy rầy chứ? Có thể vào trong xem được không?”

"Vào đi." Tần Hạ Noãn cười nói.

Diêu Hiểu Ðào đẩy cửa đi vào, ngây ngốc nhìn Tần Hạ Noãn, "Chị Hạ Noãn, chị trang điểm vào thật là xinh đẹp nha, hớp hồn nhiều người lắm!”

“……..” Như thể nào mà bạn cô đều là những kẻ phóng đại?

"Tổng giám đốc mà thấy, khắng định xuân tâm nhộn nhạo, hắc hắc...... Đến lúc đó, chị Hạ Noãn nhớ rõ phải chỉnh đốn tổng tài, làm cho anh ấy ăn không được mà tâm can lại ngứa ngáy khó chịu."

Tần Hạ Noãn dở khóc dở cười, ngày hôm qua cô đã "Thổ lộ | lòng | lộ | ngực*", Lục Tử Ngân cũng không có phản ứng, hôm nay cô ngoại hình coi như kín kẽ, cũng không cho rằng có thể làm cho hàng phòng thủ kiên cố của Lục Tử Ngân "tan rã". (XX: (*) bản Trung để sao xx để vậy a!)

Sự thật chứng minh, Lục Tử Ngân quả thật không có "động lòng", chính là lần đầu bắt gặp Tần Hạ Noãn ăn mặc cầu kì, trang điếm rực rỡ có phần hơi kinh ngạc, thoáng cái, đã đi đến trước mặt cô, mỉm cười dịu dàng nhìn cô, "Em yêu, em thật đẹp.”

Tần Hạ Noãn đáp lại bằng một nụ cười rõ tươi.

"Về sau nếu dùng ‘đại nhất đại' hẳn là đẹp hơn." Lục Tử Ngân hướng cô chớp chớp mắt.

Đại nhất đại, sản phẩm nâng ngực.

Tần Hạ Noãn có cảm giác tức tối đến hộc máu, bên cạnh cô ai cũng không tầm thường chút nào, vừa khen người ta xong còn không quên sỉ nhục người ta......

Lúc này, bà Tần cùng ông Tần đã đi tới, rốt cục có người hôm nay muốn con gái bị rước đi, bà mỉm cười tươi như hoa, đemTần Hạ Noãn kéo đến bên cạnh nói chuyện trọng yếu, "Tử Ngân sáng nay đã phải người đem đồ đạc của con chuyển đến đây rồi….”

Tần Hạ Noãn nhất thời phán ứng không kip, sửng sốt ngây người. Bà Tần bộ dạng, khoa trương lau nước mắt, "Ở nhà chồng không bằng ở nhà mẹ đẻ, Hạ Noãn à, con bình thường rất lười, mẹ lại quá yêu chiều con, việc gì cũng không cho con làm, chỉ chờ cơm dâng tận miệng, ở nhà chồng phải cố gắng một chút, đừng để bị bỏ mà quay về nhà."

Bà Tần thành thật nói, Tần Hạ Noãn cuối cùng nghe ra là có ý tứ. Cô khẽ nhếch miệng, tỏ vẻ chính mình cũng hoang mang. Hôm nay vừa mới là lễ đính hôn, Lục Tử Ngân đã đem đồ đạc của cô dọn đến đây? Cũng không phải là quá nhanh chứ?

Cô nhịn không được hướng ánh mắt về phía Lục Tử Ngân, chỉ thấy anh cũng vừa đảo ánh mắt nhìn lại cô, hai người nhìn nhau đầy chống đối ý tứ, mà Lục Tử Ngân lúc này lại lộ ra nụ cười cười sáng lạn với cô. Ðó là một nụ cười khiến người khác mất hồn a, Tần Hạ Noãn chỉ cảm thấy xấu hổ không giải thích được, khuôn mặt bỗng trở nên đỏ bừng.

Tỉnh táo đi, đây không phải là đỏ mặt, chỉ do bị Lục Tử Ngân ám muội mỉm cười làm cho cô thấy tức giận mà thôi. Nhìn anh mỉm cười sáng sủa là cỡ nào vô hại a, coi như là lời thầm thì, cô vợ bé bỏng, để cho anh dắt mũi em đi thôi.

………

Bất quá buổi lễ đính hôn diễn ra theo đúng dự kiến, Lục Tử Ngân hoàn toàn tuân thủ theo yêu cầu của Tần Hạ Noãn, rất nhiều lễ tiết đã được giản lược, ít nhất không làm cho cô có cảm giác

bị gây sức ép, chính là vẻ tươi cười có chút cứng ngắc, thời gian mở miệng cười đáp lễ quá dài.

Lục Tử Ngân hỏi cô, "Em yêu, tháng sau đặt vé máy bay, chúng ta đi Hawaii hưởng tuần trăng mật, được không?"

Tần Hạ Noãn gật đầu, "Được."

Buổi lễ đính hôn kết thúc không lâu sau đó, Tần Hạ Noãn nghĩ muốn đem đôi giày cao gót bảy phân này tặng cho Mạn Ny dùng tốt hơn.

Theo như lời Mạn Ny, đôi giày này của cô là do chính thiết kế sư quốc tế nổi tiếng làm ra, trong cả nước chỉ có năm đôi. Mạn Ny nhìn đôi giầy bằng ánh mắt của một kẻ trộm, hiển nhiên là cô ấy rất thích chúng.

Thứ nhất Tần Hạ Noãn vốn không thích mang giày cao gót, thứ hai với ánh mắt nóng rực ám muội của bạn cô, cô sẽ không giữ lấy thứ mà bạn cô ao ước đến vậy, với lại Lục Tử Ngân cũng không phải là đôi giày, vậy có thể tặng đi. Cô mượn Lục Tử Ngân di động rồi bấm số điện thoại.

“Đô..đô.....” Ðầu bên kia điện thoại vẫn im lìm. Tần Hạ Noãn ngẩn người, Mạn Ny rất ít khi không nghe điện thoại, trừ phi là tình huống đặc biệt, hoặc là không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hoặc là cô đang “bận việc”.

Lục Tử Ngân đang tiễn khách, nhìn thấy bộ dáng vội vã không ngừng nhấn nút gọi điện thoại của Tần Hạ Noãn, liền hỏi "Làm sao vậy?”

"Mạn Ny không trả lời điệnthoại." Tần Hạ Noãn tóm tắt xong vấn đề tỏ ra vô cùng lo lắng.

Lục Tử Ngân bào: "Gọi điện hỏi Tất Phương xem, hai người bọn họ, không phải thường ở cùng một chỗ với nhau sao?”

"Ừm." Tần Hạ Noãn nhấn số của Tất Phương, bên kia đầu dây điện thoại vang lên giọng trầm trầm của Tất Phương, còn có tiếng cười đùa một cô gái nhưng Tần Hạ Noãn nhận ra ngay, giọng điệu ấy không phải là của Mạn Ny.

"A lô?!" Tất Phương khó chịu lên tiếng.

Tần Hạ Noãn hỏi: "Anh có biết Mạn Ny ở chỗ nào không?"

“Không biết.”

"Bình thường hai người không phải ở cũng một chỗ sao? Như thể nào không biết?" Tần Hạ Noãn nhịn không được mày nhíu lại, đối với câu trả lời hờ hững của Tất Phương, trong lòng cô có chút bài xích, bên cạnh Tất Phương chưa bao giờ vắng bóng đàn bà, nếu không ở cùng Mạn Ny, nhất định là ở với người đàn bà khác, chẳng lẽ lần này lại có người mới?

"Hôm nay tôi có khách, cho phép Mạn Ny nghỉ ngơi, chính mình đi chơi."

“....” Tần Hạ Noãn hít sâu một hơi. Cô thầm nghĩ Mạn Ny trả giá thật không đáng, vì người đàn ông trăng hoa như vậy mà đứt ruột đứt gan, ở cương vị là bạn thân cô không nên cạn dự vào chuyện riêng của cô ấy và Tất Phương, nhưng mắt thấy Mạn Ny ngày càng lún sâu, Tất Phương thì sẽ không bao giờ thay đổi thái độ, chỉ sợ gây ra tổn thương cho cô ấy càng nhiều.

Tuy Tần Hạ Nõan hiểu rất rõ Mạn Ny là một cô gái kiên cường, độc lập so với cô ấy bình thường không thèm để ý đến lời nói của kẻ khác, nhưng là cô ấy cũng rất dễ bị tổn thương……….

"Tất Phương này, nếu anh chỉ là đùa giỡn với tình cảm của Mạn Ny, anh có thể buông tha cho cô ấy không? Cô ấy ở cùng với anh đã hơn ba năm, anh......"

"Chuyện của chúng tôi, không tới phiên cô quản, cô tốt hơn là quản chặt người của mình đi, đàn ông như Lục Tử Ngân, cũng không phải dễ dàng thủ thân như ngọc.” Di động đột ngột truyền đến âm thanh báo máy bận, rõ ràng đã làm cho Tất Phương phật lòng.

Ðứng ở một bên Lục Tử Ngân mỉm cười, “Chuyện của Mạn Ny cùng Tất Phương

không phải là việc em cần lo lắng, ngày mai đi làm hãy hỏi Mạn Ny."

Tần Hạ Noãn trong lòng có chút bất an không yên, cô luôn không cho mình có giác quan thứ sáu, nhưng lần này giác quan thứ sáu của cô cực kỳ mãnh liệt, khiến cô cảm thẩy được có điều gì đó sẽ xảy ra, hơn nữa đó không phải là chuyện tốt lành.

Sự thật thường đã chứng minh, giác quan thứ sáu của cô rất chuẩn, chuyện xấu mà cô dự cảm ắt hẳn sẽ nhanh đến sớm hơn nữa mà còn là liên tiếp đến..... Sự tình đều đến quá nhanh, làm cho cô có chút trở tay không kịp để mà thừa nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.