Tân Hạ Noãn bị đồng hồ báo thức làm cho
tỉnh giấc. Lúc cô tỉnh lại đã là buổi sáng của ngày hôm sau. Cô ngáp một cái thật dài, kéo dép lê tập tễnh đi vào toilet đánh răng, mắt mơ mơ hồ hồ, bộ dạng vẫn chưa tỉnh ngủ soi vào trong gương.
Cô vô lực nhìn ảnh phản chiếu của mình
trong gương, tóc rối tung, cho dù vốn có đôi mắt to, lúc này cũng trở
nên híp lại, áo ngủ thắt nút cũng không được chỉnh tề, cao thấp so le
không đều.
“Con xem xem, có phải là chính con không.” Trong gương phản chiếu hình ảnh thứ hai, là mẹ Tân Hạ Noãn, mẹ Tân. Bà
trong tay âu yếm ôm sủng vật là chú chó cat búp bê, mặc đồ thể thao,
chắc là vừa đi tập thể dục về.
Tân Hạ Noãn một bên đánh răng một bên xoay đầu nhìn lại, sau đó thực máy móc nhìn vào gương, nhìn mình, tiếp tục đánh răng.
“Ngày hôm qua con sao lại uống say đến không còn biết gì? Con có biết ba con thiếu chút nữa lấy roi đánh chết con không?” Mẹ Tân một bên vuốt ve cục cưng một bên cùng cô nói chuyện phiếm.
Tân Hạ Noãn súc miệng, cảm thấy sạch sẽ mới nói: “Con hoàn hảo, không tổn hao gì.” ( xanh xanh: oh my god)
“Nếu không có Tử Ngân nói giúp, con cho là con có thể may mắn thoát khỏi? Còn không biết xấu hổ nằm ì trên lưng người ta ngủ.” Mẹ Tân gãi gãi chú cún nhỏ, tiếp tục nói: “Con rõ ràng biết ba con ghét nhất là con gái buổi tối uống rượu, nhất là
lại vào lúc nửa đêm, dễ gặp chuyện không may, con có biết không?”
Tân Hạ Noãn vừa chải đầu vừa nghe mẹ Tân
lải nhải, cô buộc đại tóc đuôi ngựa, ra khỏi nhà tắm. Mẹ Tân ở phía sau
tiếp tục đi theo nói: “May mắn con gặp Tử Ngân mang con về. Nếu không mẹ thấy ngày mai khẳng định phải dán thông báo tìm người.” (Kat: ô, thật giống mẹ ta hay đi theo càm ràm >.
Tân Hạ Noãn vốn đang ngồi ở trên bàn ăn
bánh mì, nghe mẹ nói dong dài, nhưng mà nói thế nào càng nghe càng kỳ
quái? Cô vội vàng hỏi: “Ngày hôm qua, anh ấy rốt cục nói gì với mẹ?”
“Còn có thể như thế nào? Nói
con đến quán bar cùng bạn bè uống rượu, anh con lo lắng, một mực chờ,
sau đó thấy con cùng bạn uống đến say không còn biết gì hết đi ra, nó
mới vội mang con trở về.”
Sao sự thật lại bị vặn vẹo như thế? Tân
Hạ Noãn cơ hồ muốn đứng lên mà gào rít, như vậy hóa ra kẻ đáng xấu hổ là cô sao, là Tân Hạ Noãn sao? Ba cô mà biết cô uống rượu, không tức giận
mới là lạ! Tân Hạ Noãn lại nhớ tới điều mẹ vừa nói, lập tức trợn mắt há
hốc mồm, ba cô chính vì nghe những lời nói dối đó nên mới nổi giận? Lục
Tử Ngân rốt cuộc đang làm cái gì? Muốn hại cô mất hình tượng trong lòng
ba mẹ vậy sao?
“Mẹ, mẹ có biết số điện thoại của Lục Tử Ngân không?” Tân Hạ Noãn lúc này đã muốn nổi trận lôi đình.
“Có, hôm qua trước khi đi, nó đã cho mẹ.” Mẹ Tân lấy máy điện thoại, đưa cho cô. Tân Hạ Noãn lấp tức nhấn tìm số gọi, không hề có chút lo lắng nào.
Chuông chờ vang lên hồi lâu, thật vất vả mới có người nhấc máy, giọng người trả lời còn có chút chưa tỉnh ngủ “Alo, là ai?”
“Lục Tử Ngân!” Tân Hạ Noãn lập tức lớn tiếng, ngay cả tiếng anh cũng không thèm kêu.
Đầu dây bên kia thực bình tĩnh “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì, bởi đã dự đoán được tại sao Tân Hạ
Noãn lại có cuộc gọi như bão nổi này. Tân Hạ Noãn ngược lại, không tiếp
tục lớn tiếng, giọng nói trở lại vẻ thong thả, hỏi: “Anh vì sao bẻ cong sự thật, anh có biết như vậy sẽ khiến ba em rất giận?”
Lục Tử Ngân lại thản nhiên “Ừ” một tiếng, sau một lúc lâu lại bắt đầu dùng giọng nói trầm thấp nói: “Chú Tân đem xe xủa em cất đi rồi, trong thời gian tới anh chở em đi làm.”
“Gì?” Tân Hạ Noãn lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mẹ, hỏi: “Ba đem xe con cất?”
“Đúng vậy, sợ con mang xe ra ngoài chạy loạn. Tử Ngân tình nguyện đưa rước con sau này.”
Tân Hạ Noãn nghiến chặt răng. Cô đã không còn bình tĩnh được nữa, rất muốn rống thật to lên nhưng lại phải chịu
đựng, thống khổ nghiến răng nghiến lợi: “Anh, anh đang dỗ em ăn kẹo sau khi cho em một cái bạt tai phải không?”
“Thật ngại, anh chỉ muốn hạ
hỏa cho chú Tân, thấy chú ấy tức giận quá, mới nối dối như vậy, đành
phải mất bò mới lo làm chuồng, xem như bù đắp tội lỗi.”
Anh nói dối vì muốn ba cô không tức giận? Ba cô là người không giữ được bình tĩnh sao? Tân Hạ Noãn cơ hồ muốn
khóc. Lục Tử Ngân còn cố tình nói thêm: “Sáng hôm nay anh
không thể đưa em đi làm, tối hôm qua anh uống hơi nhiều, có chút váng
đầu, em đi làm bằng phương tiện công cộng vậy.”
“…” Tân Hạ Noãn trong lòng tựa như có thiên binh vạn mã đang dẫm đạp lên cỏ mà gào rít, cô thật muốn hét to lên.
Cô nhịn nhục đi xe bus đi làm ba năm,
thật vất vả mới có thể có xe riêng để đi, ngồi còn chưa ấm xe, đã bị tên Lục Tử Ngân tai họa kia hãm hại, khiến cô không thể hưởng thụ cái cảm
giác dương dương tự đắc lái xe đi làm a! (Kat: chẹp, tỷ còn bị ca chơi nhìu vố nữa cho mà xem)
Ngày hôm nay của cô bắt đầu với một tinh
thần thật uể oải. Cô một bên phải xem giờ, một bên trông trừng chuyến xe bus của mình, Sau khi lên xe, ngán ngẩm ăn miếng bánh sandwich trong
khi lòng lo lắng tới công ty trễ.
Cô vất vả ba năm, cuối cùng lại chẳng
được gì. Kỳ thực cô cũng muốn mau chóng khôi phục tinh thần, trở lại như trước kia, không cần dựa vào Lục Tử Ngân giúp đưa cô đi làm.
Đang giành giật từng giây để chay tới công ty, bên cạnh cô một chiếc BMW màu trắng trờ tới, Mạn Ny ló đầu ra: “Lên xe, mau.”
Tân Hạ Noãn mừng muốn khóc, nhanh chóng lên xe, ngồi ở ghế phía trước.
“Xe của cậu đâu? Lại bị hư à?”
Tân Hạ Noãn thở phì phò, bừng bừng tức giận nói: “Đừng nhắc tới xe của tớ, nói tới mà tức anh ách.”
“Vậy anh chàng đẹp trai hôm qua thế nào? Sau đó ra sao?”
Tân Hạ Noãn nhớ tới Lục Tử Ngân, cơn tức
giận lại bùng lên, thiếu chút nữa là lửa giận thiểu cháy cả tóc, cô
giương nanh múa vuốt nói: “Không cần nhắc tới người đàn ông kia, hắn đã hủy hoại hạnh phúc nửa đời sau của tớ.” Nhớ tới những giây phút thảnh thơi hạnh phúc lái xe đi làm, cô không khỏi muốn khóc rống lên một phen.
Mạn Ny kinh ngạc, không khỏi trợn mắt nhìn cô: “Bị hắn phá hư rồi sao? Kỹ thuật lại không tốt à?” (Kat: ta bái phục Ny tỷ *lau lau màn hình*)
Tân Hạ Noãn nghiến răng, vẻ mặt đen kịt nói: “Cậu đang nghĩ cái gì thế hả.”
“Tớ cũng hiểu được, cái tên
ngốc đó nhìn được như vậy, cho dù phá cậu tới đâu, kỹ thuật nhất định là rất tốt rồi, sao lại có chuyện không tốt.” Mạn Ny nói những lời này tự nhiên như là đang nói “Hôm nay thời tiết tốt lắm” vậy.
“…” Tân Hạ Noãn chỉ biết câm nín.
Tân Hạ Noãn cùng Mạn Ny quả nhiên không
phải là hai người cùng thế giới, sao có thể trở thành bạn tốt được nhỉ?
Là bù trừ cho nhau sao? Những lời này nếu để ba Tân Hạ Noãn nghe được,
nhất định đánh chết cô, dám quan hệ trước khi kết hơn, đối với tính bảo
thủ của ba cô, là tội không thể tha.
Mạn Ny đem xe vào gara cất, bước khỏi xe
trên đôi giày cao gót bảy phân, bộ váy công sở ôm lấy dáng người yểu
điệu, tô điểm cho những đường cong quyến rũ. Tân Hạ Noãn sửa sang lại
dung của mình, được rồi, cô sớm đã biết mình không thể so sánh với Mạn
Ny.
Mạn Ny quét mắt nhìn Tân Hạ Noãn, thấy cô vẫn như thời “thanh xuân”, không khỏi hỏi: “Hạ Noãn, tớ nghĩ cậu nên đi luyện yoga, có thể luyện tập thân thể. Đàn ông đều thích phụ nữ có dáng dấp một tí.”
Tân Hạ Noãn nhẹ giọng ho khan, “Cậu đừng lấy đàn ông ra chế nhạo tớ, tớ biết tớ không có người nào để ý mà.”
Mạn Ny làm bộ kinh ngạc: “Ai nói cậu không có ai để ý tới? Ai nói cậu không thu hút được đàn ông nào, tớ tát cho họ mấy cái.”
Tân Hạ Noãn nhếch khóe môi cười “Mẹ tớ.”
“…” Mạn Ny sửng sốt, xấu hổ cười “Đó là vì dì không biết giá trị của cậu, người không biết không có tội.”
Tân Hạ Noãn lười cùng bạn huyên náo, xoay người đi vào công ty. Ở thanh máy, đụng phải vài vị sếp lớn, Mạn Ny
nhiệt tình tán gẫu “Ôi, mọi người hôm nay ăn mặc thực đẹp.”
Thật là chải chuốt! Tân Hạ Noãn ngầm bổ
sung. Cùng là thư ký giám đốc phòng ban như Tân Hạ Noãn, nữ thư ký Diêu
Hiểu Đào chớp cặp lông mi giả cười nói: “Hôm nay gặp mặt tổng tài mới, phải lưu lại ấn tượng tốt.”
Đứng ở bên cạnh Diêu Hiểu Đào là thư kí
của chủ nhiệm Chân Âm, cũng là một trong những người trực tiếp lãnh đạo
Tân Hạ Noãn. Chị ta ta đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng bộ dáng, quần áo
không phải của người ba mươi tuổi, trang điểm cũng khá là chói, son môi
đỏ tươi, thái độ cử chỉ đôi khi không được khôn khéo cho lắm, mắt lúc
nào cũng ngắm nghía các nam đồng sự, luôn vọng tưởng mà cằn nhằn rằng
mọi nam nhân đều thầm mến chị ta. Chị ấy ở công ty danh tiếng cực kém,
đồng sự sau lưng luôn kêu nàng là lão xử nữ. Có lẽ ba mươi tuổi rồi mà
không xử lý được chứng vọng tưởng.
Châm Âm hôm nay so với mọi ngày không có sai biệt lắm, như trước “vẻ đẹp khiến người ta lạnh người”, chẳng qua hôm nay chị ấy còn đeo thêm một đôi khuyên tai lớn hơn bình
thường, nhìn thật không vừa mắt. Chân Âm tức giận quét mắt nhìn Tân Hạ
Noãn “Không biết hôm nay là ngày quan trọng sao? Sao lại ăn mặc bình thường thế này?”
Tân Hạ Noãn cười trả lời: “Cách thưởng thức mỗi người bất đồng.” Cô nếu như cũng ăn mặc như chị ta, không bằng cô tự đập đầu mình vào tường mà chết.
Diêu Hiểu Đào một bên đệm vào: “Hạ Noãn thuộc loại người thích vẻ bình thường đại chúng, không giống những người có con mắt thưởng thức phức tạp .” Lời này có ý ngầm châm chọc, ai cũng có thể nghe ra, Chân Âm không giản chỉ cười trả lại: “Cẩn thận lông mi giả rơi xuống dính và mặt tổng tài mới nha.”( hôm trước xx mày mò với lông mi giả muốn chết dính thấy ghê…lời khuyên hạn chế xài rất hại!!)
“Đinh.” Thang
máy đến nơi, mọi người đang chờ như ong vỡ tổ tràn vào bên trong. Công
ty Sang Mỹ tổng cộng có 23 tầng, mỗi một tầng là một ngành khác nhau, ở
tầng càng cao, chức vị càng cao. Tổng tài ở tầng 23.
Công ty từng có người nói đùa, theo như
cây cỏ mọc bò lên, muốn lên tầng 23, mỗi năm một tầng thì cũng phải mất
23 năm. Vậy mà chỉ cần một vài ngày có thể lên thẳng tầng 23, trở thành
phượng hoàng, chỉ có thể là làm trong phòng tổng tài. Sở dĩ nói là
phượng hoàng mà không phải rồng vì ý chỉ ở đây chính là thư ký của tổng
tài.
Thang máy vừa đến tầng 23, những cô gái
đi giày cao gót như ong vỡ tổ đi ra, mỗi người một vị trí và cương vị
riêng, bắt đầu công tác. Cái gọi là thư ký, kỳ thật là công tác văn
phòng và làm những việc lặt vặt, công việc quan trọng nhất trong ngày
của Tân Hạ Noãn là … pha cà phê cho lãnh đạo trực tiếp của mình.
Tân Hạ Noãn đi đến phòng pha trà nước,
cầm lấy cái ly của Châm Âm, chuẩn bị pha cà phê. Diêu Hiểu Đào cũng vào
theo pha cà phê cho sếp của mình. Cô thấy Tân Hạ Noãn liền cười nói: “Hạ Noãn, cô thật khổ, có thủ trưởng như vậy.”
Tân Hạ Noãn đang khuấy cà phê, cười cười: “Không có gì, trừ bỏ hay cằn nhằn, chị ấy cũng được.”
“Cũng được con khỉ (Kat: nguyên văn là “cái rắm” mừ ta hem thích để vậy ah >.
Tân Hạ Noãn sửng sốt, thật đúng là nhìn
không ra Châm Âm lại là loại nữ nhân để ý tới địa vị. Bất quá cô cảm
thấy có chút gấp gấp, không phải chính cô cũng đang có ý định câu dẫn
tổng tài mới sao? Bỗng nhiên cô nhận ra một điều, hôm nay các nữ nhân
viên ăn mặc trang điểm xinh đẹp hơn ngày thường, ngay cả Châm Âm cũng
trang điểm đến quá là nổi bật, chính là cũng như cô muốn quyến rũ tổng
tài mới nhậm chức!
Hóa ra họ cùng cô có chung ý tưởng? Muốn
được thăng chức sao? Tân Hạ Noãn vẻ mặt xị xuống, cáo biệt Diêu Hiểu
Đào, chán nản ra khỏi phòng pha trà nước. Cô vốn nghĩ mình là người
không biết xấu hổ, không ngờ còn có người tệ hơn mình nữa, quả là núi
cao thì có núi cao hơn!
Tân Hạ Noãn đem cà phê tới bàn của Châm
Âm, vừa mới chuẩn bị ra ngoài thì vừa vặn Châm Âm trở vềm gặp Tân Hạ
Noãn, chị ta bỗng nhiên nói thật nhẹ nhàng: “Hạ Noãn, mấy
năm nay sáng nào cô cũng pha cà phê cho chị, lại là cấp dưới của chị,
nên chị sẽ thiên vị em, chờ chị làm thư ký tổng tài, chị sẽ tiến cử em
vào chức của chị.”
A, đây là lôi kéo sao? Tân Hạ Noãn có dự
cảm không tốt! Hồ ly có khi nào tốt tính! Quả nhiên, Châm Âm nói ra ngay mục đích của chị ta, trên tay không biết khi nào đưa ra một tấm thiếp: “Có chút đồ đạc cần mua, em có thể giúp chị mua không? Em xem, lúc tổng tài tới, chị không có mặt, bỏ qua nghi thức nghênh đón sẽ không tốt lắm.”
Đúng vậy, bỏ qua nghi thức nghênh đón,
khác nào bỏ qua cơ hội. Lương thư ký tổng tài cao gấp ba lần lương thư
ký chủ nhiệm, năm sau được chia hoa hồng còn nhiều hơn nữa, như vậy vì
vị trí này, chai mặt một tí cũng đáng.
Kỳ thật Tân Hạ Noãn một vạn lần cũng
không muốn, nhưng Châm Âm là thủ trưởng, cô lại ngại về mặt tình cảm nên cũng không tiện cự tuyệt. Cô đành miễn cưỡng nhận lấy tấm thiếp.
Châm Âm còn nhân tiện nói: “Dùng thẻ là được, mật mã là 528888.”
Tân Hạ Noãn bĩu môi, đi đến bàn công tác của mình, cầm lấy túi xách chuẩn bị đi ra ngoài, Diêu Hiểu Đào ngồi cùng dãy bàn hỏi: “Cô giờ lại muốn đi ra ngoài? Tổng tài sắp tới rồi.”
“Không có duyên.” Tân Hạ Noãn khoát tay, mất hứng đi ra khỏi phòng trợ lí tổng tài chờ thang máy.
Mạn Ny từ trong văn phòng của mình chạy ra, đuổi theo Tân Hạ Noãn, nắm lấy ta cô “Cậu điên rồi, tân tổng tài sắp tới, cậu không ở đây tiếp đón? Nếu tân tổng tài nổi giận thì làm sao?”
“Cậu nói phải làm sao bây
giờ? Châm chủ nhiệm muốn tới đi, tớ có thể không đi? Chị ấy là người
lãnh đạo trực tiếp của tớ, làm trái ý chị ấy, về sao tớ sống yên à?”
Mạn Ny rối rắm suy nghĩ, nhìn đồng hồ,
còn nửa tiếng, không biết có kịp hay không? Mạn Ny vỗ vỗ vai cô, vọt vào văn phòng của mình rồi lao trở ra, đem chìa khóa giao cho cô: “Cậu lái xe đi, nhanh lên, rồi nhanh chóng trở về. Lão xử nữ hẳn là tìm mua
đồ vật tổng tài yêu thích, cậu tới cửa hàng bách hóa gần nhất đi, chỗ đó thứ gì cũng có.”
Tân Hạ Noãn gật đầu, vào thang máy. Đến
lúc này, người quan tâm cô vẫn chỉ có bạn thân là Mạn Ny. Cô lấy xe BMW
của Mạn Ny đi tới bách hóa, tìm khiếm khắp nơi. Cô nhìn vài tấm thiếp,
xem chị ta là muốn mua cái gì, vừa nhìn tới, cô thiếu chút nữa hộc máu.
Bức màn họa cây lan tử! Gối tựa sô pha
làm bằng lông thỏ! Còn có Qpad? Đây là loại quà cáp kiểu gì, càng làm
cho cô hộc máu hơn chính là trong danh sách còn có thêm một gốc cây tiên nhân cầu! Tân Hạ Noãn run run mi mắt, tất cả là vì tiền đồ sự nghiệp
sao?
Những thứ đầu danh sách thì kiếm được rất đơn giản, nhưng gốc cây tiên nhân cầu kia hiệu bách hóa không có. Đây
là khu buôn bán thương mại, không phải chợ hoa. Tân Hạ Noãn đứng ở giữa
hiệu bách hóa nhìn về phía trước, như thể nhìn vào tương lai mịt mù phía trước, không biết phương hướng nào mà tìm mua được cây tiên nhân cầu.
Bỗng nhiên di động của cô đỗ chuông. Cô lấy ra xem số, là một số lạ. Cô chần chờ một chút rồi đặt lên tai hỏi: “Vâng?”
“Noãn.” Giọng nói Lục Tử Ngân từ đầu kia truyền tới, Tân Hạ Noãn có chút kinh ngạc, không hiểu anh gọi cô làm gì. Lục Tử Ngân hỏi: “Em ở cửa hiệu bách hóa làm gì? Giờ là lúc nào rồi mà không đi làm?”
“Anh sao biết em đang ở cửa hàng bách hóa?”
“Anh đang ở quán ăn đối diện.”
Tân Hạ Noãn cứng ngắc người, ngẩng đầu
nhìn quán ăn phía đối diện, cách một con phố rộng, Lục Tử Ngân cũng đang nghe điện thoại, đầu hướng phía cô nhìn đến.
“Lại đây.” Lục Tử Ngân nói xong hai chữ, trực tiếp ngắt máy, cũng không để ý cô có bằng lòng hay không.
Tân Hạ Noãn nhìn thời gian, thời gian còn lại vẫn dư dả, cây tiên nhân cầu kia hẳn là không mua được rồi. Nghĩ
vậy, cô nhấc chân, qua đường cái đi vào quán ăn.
Lục Tử Ngân đang ăn sáng. Anh ăn rất ít, một ly nước trái cây, một phần phô mai cùng vài miếng bánh mì.
Tân Hạ Noãn ngồi xuống đối diện anh “Anh thật đúng là nhàn nhã, ngồi ăn bữa sáng đến vài tiếng.”
“Em thì sao? Hiện tại không phải là nên ở công ty sao?”
Tân Hạ Noãn nghĩ tới nguyên nhân, không khỏi tức giận càm ràm: “Đừng nói nữa, thủ trưởng của em vì nịnh bợ tổng tài, muốn bố trí văn phòng của tân tổng tài, phái em đi mua đồ vật này nọ.”
“Vậy à?” Lục Tử Ngân nhíu mày, đem miếng bánh phết phô mai lên miệng, “Em cứ như vậy mà đi sao, không sợ gây mất thiện cảm với tân tổng tài à? Anh còn tưởng em muốn câu dẫn hắn ta.”
Nét mặt Tân Hạ Noãn đỏ lên, có chút không tự nhiên ho nhẹ: “Câu dẫn là kỹ thuật để sống, một bên lo cho sự nghiệp, một bên vẫn phải bảo trụ bát cơm đúng không?”
Lục Tử Ngân cười ha hả: “Vậy em mua hết được mọi thứ chưa?”
“Gần hết, chỉ thiếu cây tiên nhân cầu! Tân tổng tài thật có sở thích lỳ quái? Lại đi thích tiên nhân cầu. Em thấy ông ta khẳng định là lớn lên cùng với cây tiên nhân cầu!”
Lục Tử Ngân nhíu mày, tựa hồ không thích cách Tân Hạ Noãn hình dung. Lục Tử Ngân nói: “Không tìm thấy thì thôi. Cũng không ảnh hưởng em gây ấn tượng tốt với tân tổng tài đâu.”
Tân Hạ Noãn nghe Lục Tử Ngân cổ vũ mình
câu dẫn tân tổng tài, trong lòng không biết tại sao có điểm chùng xuống. Cô ráng nhếch môi, để lộ ra một nụ cười: “Tốt, sau này thành
công, em sẽ mời ăn một bữa tiệc lớn, cảm tạ anh đã cổ vũ.” Cô nói xong,
lập tức chuẩn bị quay người đi. Lục Tử Ngân lại kéo lấy tay cô, thoáng
nhướn mày nói: “Bữa tiệc lớn có thể miễn, hay là mua cho anh thật nhiều
rau chân vịt đi.”
“…” Tân Hạ Noãn không nói gì lại được.
Tân Hạ Noãn trở lại phòng tổng tài, cô
không có mua được cây tiên nhân cầu làm Châm Âm không hài lòng lắm
nhưng cũng không thể nói cái gì. Châm Âm tranh thủ thời gian còn sớm,
vội vào văn phòng tổng tài sắp xếp.
Tân Hạ Noãn về chỗ, Diêu Hiểu Đào cười hì hì với cô: “Hạ Noãn, cô thật chuẩn, còn đúng hơn mười phút.”
Tân Hạ Noãn gượng cười. Kỳ thực cô không
để ý mình có kịp nghênh đón tân tổng tài hay không. Mặc dù cô vẫn muốn
tranh thủ gây ấn tượng, nhưng ngẫm lại, thấy mình không có cái tính cách ấy, không khôn khéo được như những người khác, cho nên đến bây giờ vẫn
là người thất bại.
Rốt cục, đã đến giờ. Tân Hạ Noãn nhìn
thấy Tất Phương cùng một vị phó tổng tài khác đang đi ra nghênh tiếp.
Các nữ nhân viên và thư ký các bộ phận đã sớm trong tư thế chào đón. Mạn Ny đứng bên cạnh Tân Hạ Noãn, thừa dịp người còn chưa đến, kề tai Tân
Hạ Noãn nói nhỏ: “Cậu nói xem, tân tổng tài của chúng ta là người như thế nào?”
“Giống như là cây tiên nhân cầu.” Tân Hạ Noãn đáp không hề có ý thú vị.
“Không phải đâu.” Vẻ mặt mong chờ của Diêu Hiểu Đào nhăn lại.
Đột nhiên, phía trước mọi người đều vỗ tay nồng nhiệt, kêu to “Đến rồi, đến rồi.”
Tân Hạ Noãn ngẩng đầu cùng những người
khác, kiểng chân nhìn bóng người sắp xuất hiện. Một thân hình trong bộ
âu phục nhàn nhã xuất hiện, bên trong là áo sơ mi màu trắng, thắt cá vạt chỉnh tề nhưng lại để khuyết nút áo thứ hai làm lộ ra xương quai xanh
khêu gợi, dáng người thon dài. Nhìn tới khuôn mặt, lại chính là Lục Tử
Ngân? Lúc Lục Tử Ngân nhìn vào mắt Tân Hạ Noãn là lúc cô đang hoàn toàn
trợn mắt, há hốc mồm. (Kat: *cười lăn lộn* xanh xanh: Kat ơi chọc cười quay cuồng hô hô)
Mà ngay cả người chỉ nhìn thấy Lục Tử
Ngân có một lần là Mạn Ny cũng không kém phần kinh ngạc, chỉ thiếu chút
nữa là hét ầm lên. Mạn Ny phải gắt gao che lấy miệng.
“Tổng tài, thật hân hạnh.” Mọi người cúi đầu.
Lục Tử Ngân đứng ở giữa, mỉm cười: “Chào mọi người, hân hạnh.” Anh nghiêng đầu hướng Tất Phương mà nói: “Hai người thực hưởng phúc.”
Tất Phương ngượng ngùng cười. Lục Tử Ngân một bên sửa nút áo trên cổ tay, một bên tiến về phía văn phòng, lúc đi
ngang qua Tân Hạ Noãn, Lục Tử Ngân chợt dừng lại.
Thần trí Tân Hạ Noãn cũng theo đó mà dừng lại, hoàn toàn hít thở không thông.
“Anh chờ em câu dẫn.” Hai mắt Lục Tử Ngân nheo lại nhìn hướng cô mà trầm thấp nói, sau đó trực tiếp nói với trưởng bộ phận nhân sự bên cạnh: “Thư ký tổng tài để cho vị tiểu thư này đảm nhiệm đi.” Lục Tử Ngân chỉ vào Tân Hạ Noãn. (Kat: *cười đến chảy cả nước mắt* *chấm chấm nước mắt*)
Lời này, không nghi ngờ gì sẽ biến Tân Hạ Noãn thành kẻ bị mọi người chỉ trích. Tân Hạ Noãn cứng ngắc tại chỗ,
ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Được lắm! Lục Tử Ngân, xem như anh lợi
hại! Sự tình này không phải trước mắt bao người tuyên bố với thiên hạ,
cô, Tân Hạ Noãn cùng vị tân tổng tài có quan hệ sao? Lục Tử Ngân lần này vừa tặng cho cô một một lời động viên tưởng chừng ngọt ngào, sau lại
bất ngờ xuất hiện đánh úp cô một cái như trời giáng!