Máy bay hạ cánh, là máy bay tư nhân, một cặp vợ chồng sang trọng, lịch sự lại mang vẻ vội vã đi xuống. Chẳng ai nói với ai câu nào. Cùng lên chiếc Maybach bóng loáng rời khỏi. Lo liệu công việc khiến họ mệt mỏi muốn chết.
Buổi tối ở đô thị cao sang này làm người ta hoa mắt. Đài Bắc ồn ào nhộn nhịp đôi khi lại khiến người ta muốn hộc máu vì tắc nghẽn giao thông. Doãn Đường Viễn trên chiếc Ferrari đi tới quán bar mà cách đây năm năm là quen thuộc với anh cùng bạn bè.
“Doãn Đường Viễn… ai nha… lâu quá rồi mới gặp lại cậu, mau vào, mau vào.”- Kiều Gia Linh giơ móng vuốt đỏ chót kéo bạn thân vào bên trong- “Mọi người tới đủ rồi, thiếu mỗi cậu thôi.”
Doãn Đường Viễn nở nụ cười, hai người cùng đi vào, hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh. Nam đẹp trai, cao ráo, lạnh lùng bức người. Nữ xinh đẹp nhưng nhiệt tình khiến người ta khó tránh khỏi cảm giác suồng sã. Nhưng họ là ban nha, không cần giữ quá nhiều lễ nghi như vậy.
“A… Đường Viễn…”- Lâm Nghị Vũ hô to, chợt như nhớ ra gì đó, trợn mắt- “Ồ không, tôi sai rồi, không cần đuổi việc tôi, từ giờ tôi nên gọi cậu là Doãn tổng mới phải.”
Xong anh ta ngửa cổ lên cười sảng khoái, mọi người xung quanh cũng là bạn thân liền ồn ào cười một trận.
“Lâm Nghị Vũ, đừng đùa nữa.”- Doãn Đường Viễn ngồi xuống. mọi người cũng rất ồn ào mà hỏi thăm mấy năm nay thế nào? Anh sống ra sao? Ở bên kia có tốt không? Rồi có người hỏi đã có bạn gái chưa?
Bao nhiêu vấn đề anh đều trả lời, duy chỉ có câu về bạn gái là anh không nhắc đến. Gì chứ? Nhắc đến để họ chê cười anh sao?
“Thôi, bao nhiêu vấn đề vớ vẩn, người ta đều trả lời, duy chỉ có vấn đề quan trọng lại tránh đi. Mọi người không thấy lạ à?”- Lâm Nghị Vũ cười lớn, quay sang Doãn Đường Viễn- “Không phải cậu định làm hòa thượng chứ?”
“Thời đi học biết bao nhiêu nữ nhân theo đuổi. Năm năm ra nước ngoài chẳng lẽ lại?”- thấy mọi người mắt to, miệng há ra hàng loạt ồ à, Vương Nhật Hải ngồi bên kia chèn vào- “Vẫn chưa có nếm trái cấm sao?”
Doãn Đường Viễn đối với trêu chọc của bạn bè là không để ý. Anh vốn không có thói quen hay sở thích quan hệ với người mình không yêu.
Anh không cảm thấy khó chịu, mà cảm thấy mình nên như vậy.
“Duyên chưa tới mà thôi.”- không phải đó là câu mọi người hay nói hay sao? Doãn Đường Viễn nói trước sự kinh ngạc của bạn bè, anh uống một chút rượu vang. Hơi rượu này cay nồng hơn mọi khi thì phải. Anh chậm rãi nói tiếp.
“Hơn nữa, chuyện tôi bên Mĩ, các cậu biết được sao?”- một câu nói của Doãn Đường Viễn khiến xung quanh im lặng rồi lại cười ầm lên.
Anh cúi đầu cười nhẹ, dù sao cũng kệ, đây lại không phải chuyện anh có thể quản.
Ngồi nói chuyện gần hai tiếng. Biết bao chuyện trên trời dưới biển. Doãn Đường Viễn nhớ tới những ngày cấp ba, rồi nhìn tới bây giờ, anh đã hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ cũng như dự định của chính mình.
Sáng nay sau khi nhậm chức, anh từ chối ở lại dự tiệc mà đi tụ tập cùng bạn bè, bạn bè xa nhau năm năm có quá nhiều chuyện để nói.
Đang vui vẻ, Lâm Nghị Vũ như nhớ tới điều gì, anh rót ly rượu đầy rồi uống một hơi cạn sạch.
“Lâm Nghị Vũ, cậu uống rượu hay nước lã thế?”- Kiều Gia Linh giằng lại chai rượu. Không phải vì tiếc, mà là hôm nay cô cho Lâm Nghị Vũ đi nhờ xe, nếu cậu ta say quá, ngày mai cô sẽ phải lết xác đi bộ đi làm.
Vương Nhật Hải cũng cảm thấy chai rượu kia có chút đáng thương. Bất quá sau đó Lâm Nghị Vũ lại nhìn Doãn Đường Viễn, nở nụ cười “tiện” nhất từ trước tới nay.
Mọi người thấy nụ cười đó, bao gồm cả Doãn Đường Viễn cũng cảm thấy gai người.
“Doãn Đường Viễn, chúng ta cá cược đi.”
Nét mặt Doãn Đường Viễn trở nên kì quái, rồi rất nhanh, giọng anh trầm xuống.
“Giờ tôi là tổng giám đốc Doãn Tư, làm gì cũng phải có lợi cho tập đoàn.”- anh sẽ không phải như năm năm trước, mười tám tuổi cùng bạn bè làm mấy chuyện loạn thất bát tao.
“Yên tâm, lần này sẽ khác.”- Lâm Nghị Vũ khom khom miệng, nheo mắt gật gật đầu.
Doãn Đường Viễn khẳng định sẽ không có cái gì hay ho thốt ra từ miệng của Lâm Nghị Vũ, nhưng anh vẫn bình thản, ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực.
“Nói đi.”
Mọi người xung quanh im lặng lắng nghe, Kiều Gia Linh ghé sát tai để nghe.
“Doãn tổng, nếu cậu tự hào chuyện tình New York lắm, vậy chúng ta cá xem, nếu trong một khoảng thời gian nhất định, cậu tán được một cô gái đêm nay chúng ta chọn, cậu sẽ thắng một mảnh đất làm sân golf, rất thích hợp với Doãn tư, và một hợp tác đính kèm xây dựng với Cố thị.”
Lâm Nghị Vũ xoay xoay ly rượu, xung quanh mọi người đang xem những tấm ảnh về mảnh đất đó.
Doãn Đường Viễn tiện tay cầm lên một tấm. Thật sự lô đất đó anh cũng đã để ý cách đây ba tháng, xem qua vị trí thấy thích hợp. Xét trên phương diện rộng và địa hình đều rất ổn. Anh đã định bao giờ nhậm chức sẽ mua lô đất đó.
Nhưng xem ra bây giờ, anh không cần bỏ ra số tiền quá lớn để có được nó.
“Được.”- không cần suy nghĩ, Doãn Đường Viễn đã đồng ý ngay.
Anh không tin bằng sức quyến rũ của mình sẽ có cô gái nào từ chối. Trước giờ chỉ có anh từ chối họ, cũng chưa thấy ai từ chối anh bao giờ. Anh chưa từng yêu ai, nhưng anh vẫn nghĩ điều đó là dễ dàng với mình.
“Hiệp định đạt thành, một lời đã định.”- Lâm Nghị Vũ cười nham hiểm.
Doãn Đường Viễn cùng mọi người đều không ngờ Lâm Nghị Vũ đã chuẩn bị sẵn từ trước cả một bản hợp đồng. Anh bật cười cầm bút kí xuống.
Cũng không biết rằng, thứ hiệp định này sau này sẽ khiến anh trở nên thế nào.