Vừa tắm xong, Bạch Mặc Như đang chuẩn bị nấu cơm tối thì điện thoại reo, có tin nhắn.
“Mặc Như, đến giúp tôi ngay nhé.”
Rồi ok, cô tự nhận mình ngu ngốc, ngay lúc đầu không nên đến cái quán bar đó để giúp cậu bạn thời đại học mới phải. Từ tối đó, cậu ta cứ luôn gọi cô tới giúp chuyện bưng bê.
Cô mới là không cần, ít nhiều cũng là thư kí giám đốc một tập đoàn lớn mà phải đi làm thứ chuyện phục vụ trong quán bar hay sao? Nhưng cô chính là thương người được không? Thấy cậu ta năn nỉ ghê quá cũng đành giúp.
Đúng tám rưỡi, Bạch Mặc Như chấp nhận tiếp tục bán mình cho quỷ dữ, mặc quần áo, bôi chút son, bộ dạng xinh đẹp đi tới Lights.
“Mỹ nhân, cậu đây rồi, mau vào mau vào. Soạn rượu mang đến các phòng bàn.”- Lam Kính mang giọng nịnh nọt đến nặng nề mà sáp vào Bạch Mặc Như.
Bạch Mặc Như chán ngán cầm lấy cái khay, bộ dạng nản đến mức người ta tưởng cô là doanh nhân đang trên đỉnh thành công thì vỡ nợ.
“Mỹ nhân, đừng rầu rĩ như vậy.”- Mỹ Mỹ hôn hôn vào má cô, cười xinh đẹp- “tươi cười lên đi người yêu.”
Có chết cô cũng chẳng cười nổi. Giúp bạn được gần một tháng, cô bị biết bao nhiều đàn ông ve vãn này nọ, k có Mỹ Mỹ giải vây, sô sớm thân tàn ma dại. Lại còn thỉnh thoảng phải để ý xem có ai ở công ty tới đây không còn tránh, nếu để bị bắt gặp thì…
“Như Như, phòng bàn thứ hai cần hai Rémy Martin.”- tiếng nịnh nọt vọng vào. Có chết mà nghe thấy cô cũng phải vùng dậy. Chỉ sợ giám đốc cũng tới nơi này tiêu khiển, cô sẽ không biết giấu mặt vào đâu.
“Cậu nghĩ hôm nay chúng ta có gặp được cô ấy không?”- Lâm Nghị Vũ vênh mặt nhìn Doãn Đường Viễn. Tay dốc chai rượu đã cạn.
“Tôi gọi rượu rồi. Đừng dốc nữa.”- Kiều Gia Linh giật lại chai rượu không.
Doãn Đường Viễn cười, không trả lời, anh nghĩ đơn giản chỉ là cô làm việc ở đây thì sẽ gặp lại thôi. Cũng biết tên cô là Bạch Mặc Như, làm giúp bạn ở đây được gần một tháng
“Ồ rượu tới rồi. Ơ…”- Vương Nhật Hải á khẩu, cô gái này thật thiêng nha…
Bạch Mặc Như không mặc đồng phục của quán, vì cô thấy nó hở hang đến đáng sợ, nên đã tự chọn cho mình một bộ đồ. Đó lại càng khiến cô nổi bật hơn.
Vừa bước vào, cô cũng đã để ý phía góc khuất là một nam nhân khá quen mắt, chợt nhớ hôm qua cô cũng mang rượu vào phòng bàn này.
Thật ra cũng không phải cô không chú ý tới anh, hôm qua, cô cũng biết anh có nhìn cô, hôm nay cũng vậy. Nhưng ánh mắt của anh hôm nay khiến cô thấy cả người như nóng lên. Anh quan sát cô, cô biết, nụ cười lạnh trên môi anh, cô cũng thấy rõ. Và cô cũng biết một điều, không nên dây dưa với loại người như vậy. Lam Kính cũng có kể qua cho cô về anh ta rồi.
Cô hôm nay chỉ thoa nhẹ chút son, làn da trắng nõn không có chút phấn làm Doãn Đường Viễn thấy thực sự ngạc nhiên.
Anh chăm chú theo dõi từng động tác của cô, mở rượu, xếp ly cho gọn gàng rồi đứng dậy quay đi.
Mới đi được vài bước, một giọng nói lạnh lùng cất lên.
“Một vạn, cô ở lại đây tiếp rượu.”
Cả thảy đám bạn anh kinh ngạc, họ không ngờ anh lại đưa ra yêu cầu trực tiếp như thế.
Bạch Mặc Như đảo mắt thở dài. Cô từ từ quay lại, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn trong đó là sự khinh thường cùng mỉa mai.
“Doãn tổng, nghe ông chủ nói anh là người nhiều tiền, vậy mà cũng chỉ ra được cái giá đó thôi sao?”
Kiều Gia Linh, Lâm Nghị Vũ và Vương Nhật Hải há hốc mồm kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm kể từ khi họ biết nói mà họ thấy có người dám nói như vậy với Doãn Đường Viễn. Trước đây anh bao nhiêu người theo đuổi đều không cần. Giờ ngắm được một người thì sức quyến rũ lại không có tác dụng.
Phải chăng đây chính là vạn cực tất phản? (Mọi thứ cứ diễn ra đến lúc nào đó lại trở thành phản tác dụng)
“Báo ứng a…”- Lâm Nghị Vũ ghé tai Kiều Gia Linh thì thầm, cô cũng gật gật đầu.
“Trước đẩy hết người ta đi, bây giờ lại bị ghét bỏ rồi.”
Doãn Đường Viễn khẽ nheo mắt nhưng không ai nhận ra. Anh nhìn qua được ánh mắt cô sự chán ghét cùng mạnh mẽ.- không ngờ cô lại từ chối một cách ngoan độc như vậy.
Anh cất giọng, trầm mà lạnh lẽo.
“Em nghĩ chỉ trong cả tháng trời làm việc có thể kiếm được một vạn à?”
Bạch Mặc Như không nghĩ nhiều, cô trả lời luôn. Cười khẩy.
“Vậy anh nghĩ chỉ cần dùng một vạn có thể mua được vài tiếng tiếp rượu của tôi à?”
“Ồ…”- mọi người lại cùng há hốc miệng, Lâm Nghị Vũ thì nuốt rượu ừng ực, tai anh có nghe nhầm không?
Chẳng cần nghe Doãn Đường Viễn nói thêm, Bạch Mặc Như quay ngoắt đi.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, anh tưởng mình là ai? Mơ đi.”- vừa đi cô vừa lẩm bẩm, nói đùa, lương tháng cô làm thư kí không tính thưởng cũng được mấy vạn nguyên, cô lại cần tiền của anh ta sao?
Xuống lầu, ngồi bên quầy bar, bartender pha cho cô một ly cốc tai. Nhấp một chút, mắt nhìn xung quanh, nhưng cũng đủ khiến bao người bị điện giật.
“Cậu thấy cô ấy thế nào? Định nhận thua sao?”- vỗ vai Doãn Đường Viễn, Lâm Nghị Vũ tò mò- “Lần đầu thấy cậu bị người cự tuyệt, thật đau lòng nha…”
Doãn Đường Viễn cười thâm trầm, nhìn qua cửa kính của phòng xuống quầy bar. Chưa bao giờ anh gặp phải thứ tình huống này nên cảm thấy cô có phần thú vị.
Coi như là báo ứng những lần anh từ chối những người kia đi.
Nhưng là… anh sẽ không từ bỏ. Cô dựa vào gì để từ chối anh? Kì quái.
“Chị Mặc, có người mời chị ly rượu này.”- cậu bồi bàn mỉm cười, đưa cho Bạch Mặc Như ly rượu đỏ rực, mắt nhìn lên phòng bàn tầng hai.
Cầm ly rượu trên tay, Bạch Mặc Như không biết nên khóc hay cười. Tên này thực sự lì lợm mà.
Chẳng nói chẳng rằng, Bạch Mặc Như đặt ly rượu xuống bàn, định đứng dậy bỏ đi thì nghe sau lưng âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên.
“Bạch thư kí, cô cũng ở đây sao?”
Này là tiếng của…
“Giám đốc Ngụy… sao anh lại ở đây? Thật trùng hợp quá.”
Bạch Mặc Như cười cười như không có chuyện gì, cũng may cô không mặc đồng phục quán, không thì dũng khí hít thở cô cũng không có nữa.
“Tôi cũng vài người em họ tới đây, nửa chừng thì họ có việc nên về trước, tôi định ra thanh toán lại gặp cô. Còn cô?”- nam nhân trẻ tuổi đẹp trai thu hút ánh nhìn mọi người lại đang hỏi cô hai chữ mà cô sợ nhất- “Còn cô?”
Bạch Mặc Như cười gượng, cô bất đắc dĩ nói qua một chút.
“Tôi chỉ là tới đây cho thoải mái đầu óc một chút thôi.”- thái độ cô cũng khá lung túng, mà Ngụy Dương Quân cũng chỉ mím môi gật đầu như không để ý.
Anh ngồi xuống ghế cạnh cô.
“Có phiền không nếu tôi ngồi với cô?”- Ngụy Dương Quân cầm ly rượu cô vừa đặt xuống mà nhấp một ngụm nhỏ.
Bạch Mặc Như thầm bật cười trong lòng. Nếu giám đốc biết ly rượu vừa rồi là nam nhân tặng thì không hiểu anh có muốn cào ruột mình ra không.
Ngụy Dương Quân ngồi cạnh hỏi chuyện Bạch Mặc Như, hai người ban đầu cũng chỉ là nói chuyện công việc, nhưng về sau, hai người lại kể về gia đình.
Ngụy Dương Quân kể về gia đình anh, còn Bạch Mặc Như, cô chỉ kể về những tháng ngày ở cô nhi viện.
“Mặc Như, xin lỗi, tôi lẽ ra không nên hỏi cô về vấn đề này.”
“Không sao.”- cô lắc đầu- “Tôi cũng quên chuyện đó rồi.”
Nói chuyện đến mãi về sau, hai người như càng ngày càng hiểu nhau hơn. Ngụy Dương Quân thấy một con người mạnh mẽ, trưởng thành trong cô, còn cô thì thấy sự chín chắn, quan tâm người khác trong con người anh.
“Ngày mai lại phải đi làm rồi…”- Bạch Mặc Như nâng ly rượu nói với Ngụy Dương Quân.
“Phải, cô cũng nghỉ lâu rồi. Cái bàn cái ghế, cái đống tài liệu cũng nhớ cô lắm.”- anh cười cười, pha trò cho cô, không hiểu vì sao thấy cô bật cười rạng rỡ, anh lại thích đến thế.
Nhưng cả hai cũng không biết, có ánh mắt vẫn dõi theo hai người suốt từ đầu tới cuối.