Chu Cần quả nhiên không dễ dàng bỏ cuộc, nhưng Chung Tình không cho
anh cơ hội. Mỗi ngày anh mang bữa sáng đến cho cô, cô lại chia cho đồng
nghiệp. Lúc trưa anh hẹn cô ăn cơm, cô sẽ nói đã gọi thức ăn nhanh. Tan
tầm anh nói muốn đi nhờ xe cô, Chung Tình nói cô phải tăng ca, không thể đưa anh về.
Chu Cần thất vọng, ngay cả Tiểu Phong cũng cảm giác được có gì đó
không đúng, nhìn Chu Cần cúi đầu rời đi, bóng dáng thật cô đơn. Tiểu
Phong đến bên cạnh Chung Tình nói, "Chị Chung, chị sao lại nhẫn tâm như
vậy, nhìn cậu ấy thật đáng thương." Chung Tình lạnh nhạt nói, "Vài ngày
sau sẽ hết." Tiểu Phong lắc đầu, "Thật sự thì Chu Cần cũng không tệ, chỉ là hơi nhỏ tuổi một chút thôi." Nói xong rung đùi đắc ý đi ra.
Chung Tình hạ tầm mắt, tiếp tục làm việc, đúng vậy, cậu ta rất khá, chỉ là không thích hợp với cô.
Di động đột nhiên vang lên, Mạnh Tưởng? Chung Tình do dự một giây, nghe điện.
"Tiểu Tình, mai buổi sáng có rảnh không?" Anh lịch sự hỏi.
"Có." Cuối tuần không phải đều đến Chu gia sao? Đây đã thành thói quen.
"Sáng mai, chúng ta đi đến một nơi được không?" Anh thăm dò.
"Đi đâu vậy?" Ngữ khí cẩn thận của anh làm cô tò mò.
"Anh muốn đến thăm Chu Đồng." Nghe tên ấy, Chung Tình giật mình, trong điện thoại trở nên trầm mặc.
Nghe Mạnh Tưởng nhắc tới Chu Đồng, trong lòng cô đột nhiên có một cảm giác quái dị. Cái tên này là cầm kỵ, là khoảng cách giữa hai người, anh lại thoải mái nói ra như vậy. Sự rung động này khiến Chung Tình kinh
ngạc không biết nói gì, anh muốn đi thăm Chu Đồng?
"Anh muốn cùng em đi." Giọng anh nhẹ nhàng trầm ổn, mang theo chút dò hỏi, lại dùng ngữ khí khẳng định.
Chung Tình nhẹ giọng trả lời, "Được." Mang theo tâm tình phức tạp, cô đồng ý. Anh muốn cùng cô đi thăm Chu Đồng, anh đã có thể thản nhiên đối mặt, cô cũng không thể trốn tránh, trở về là để tháo gỡ khúc mắc, cô
không thể lại tiếp tục đào binh, cô phải dũng cảm hơn!
"Sáng mai anh đến đón em." Ngữ khí của anh dường như vui hơn, giống như có chút thoải mái, có lẽ còn mỉm cười.
Gác điện thoại, Chung Tình bắt đầu ngẩn người. Mạnh Tưởng, Chu Đồng,
hai người từng có ảnh hưởng rất sâu đậm đến cô, giờ này lại cùng nhau
đối mặt, lòng cô bắt đầu phập phồng, sự lo lắng tràn lên. Từ khi cô về
nước, thấy một Mạnh Tưởng xa lạ khiến cô hoảng hốt. Khi còn trẻ anh bừa
bãi và bá đạo, giờ trở nên thành thục ổn trọng. Anh đối với cô khách
khí, cũng không nhắc tới sự thân quen lúc trước. Anh tôn trọng cô, có lẽ anh lo lắng cô vẫn không tha thứ cho anh. Đã nhiều năm như vậy, có
nhiều chuyện cũng đã quên đi, cô cũng cần dũng cảm đối mặt, đối mặt với
tội lỗi của chính mình.
***
Chung Tình về nhà, trong nhà không có ai, bố có lẽ đã đến nhà Tiểu
Duệ. Cô đi vào phòng, để ví lên bàn, cởi áo khoác ngoài, sau đó vào
phòng vệ sinh rửa mặt. Tiếp theo, rót một chén cà phê, ngồi trước bàn,
mở máy tính, đăng nhập MSN.
Một bức mail mới gửi đến khiến cô chú ý, cô mở ra, là của Mike! Cô
vội vã mở thư, "Hi, Cici, còn nhớ tôi không? Tôi định tháng sau đến
Trung Quốc, lúc ấy nhớ làm người hướng dẫn cho tôi đấy." Chung Tình cầm
chén cà phê nở nụ cười.
Mike là bác sĩ tâm lý của cô, cũng là người bạn tốt nhất của cô ở Mĩ. Anh biết rõ bóng tối trong lòng cô, giúp cô một lần nữa có thể sống
trong ánh mặt trời; Mà cô dạy anh nói tiếng Trung, kể cho anh nghe vẻ
đẹp của Trung Quốc. Nhớ mỗi khi hai người nói chuyện phiếm Mike luôn
hưng phấn nói nhất định phải tới Trung Quốc, muốn tới nghiệm chứng xem
có thật sự đẹp như cô nói không. Trước khi về nước, cô tham gia hôn lễ
của họ, vợ của Mike, Serena là một người mẫu xinh đẹp, dáng người cao
gầy. Nhìn hai người hạnh phúc, cô thật sự rất cảm động. Có lẽ sự xúc
động trong nháy mắt ấy đã khiến cô nảy ra ý định về nước!
Cô nhanh chóng trả lời, "Không thành vấn đề, trước khi đến nhớ cho tôi biết trước hành trình, còn lại cứ giao hết cho tôi."
Gửi mail xong, cô mở blog, viết ra những tâm tình gần đây.
***
Buổi tối, cô mơ thấy Chu Đồng, mơ thấy anh ôn hòa cười, ở trong giấc
mơ vui vẻ nhìn cô chạy đến. Nhưng khi cô chạy đến trước mặt anh, khuôn
mặt ấy lại biến thành khuôn mặt mỉm cười lạnh nhạt của Mạnh Tưởng, cô
ngẩn ngơ đứng trước mặt anh, Mạnh Tưởng chỉ nhẹ nhàng vươn tay, ôm lấy
cô.
Cô lập tức tỉnh lại!
Chung Tình cảm thấy tim đập dồn dập, khẽ ấn ngực chậm rãi xuống
giường. Cái ôm trong mơ chân thật đến mức khiến cô nổi da gà, nhất định
là do hôm qua nhìn thấy mail của Mike, khiến cô nhớ đến những chuyện
trước kia. Cô hít thở sâu, mở cửa ra ngoài.
Chung Bình đã dậy, ngồi trong phòng khách xem tin tức, "Tiểu Tình, hôm nay ra ngoài à?"
"Vâng ạ." Chung Tình vuốt vuốt tóc, nhìn mặt bố, đột nhiên có chút áy náy. Cô đã rất lâu không ăn cơm cùng bố, sau khi làm việc, buổi tối nếu không tăng ca thì cũng là có việc. Khi trở về, bố không phải đang ngủ
thì cũng đang xem ti vi, mà cô cũng mệt nên không nói nhiều.
Cô rửa mặt đi ra, ngồi xuống bên cạnh bố, "Bố, gần đây bận quá nên không ở nhà với bố được."
Chung Bình vỗ vỗ tóc cô, "Đừng mệt quá là được."
"Con biết, bố, hay bố và mẹ ra ngoài chơi một chuyến?" Nghĩ đến việc
Mike không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây du lịch, cô thật sự muốn đưa bố
đi ra ngoài chơi.
"Sao lại đột nhiên ngoan vậy?" Chung Bình nở nụ cười, con gái ở nước
ngoài lâu, cảm giác độc lập hươn rất nhiều, có nhiều việc không còn
giống như trước đây. Nhưng vẫn mãi mãi là con gái họ, họ vẫn luôn lo
lắng, nhưng sợ gây áp lực cho cô, nên có những việc họ chỉ để trong lòng không nói ra.
"Con biết trước kia con thật bất hiếu." Chung Tình cúi đầu nói.
"Tốt lắm, bố mẹ giờ cũng chưa muốn đi, toàn tâm toàn ý chờ Tiểu Duệ
sinh con, bố mẹ còn có người chơi cùng." Bố nhắc tới Tiểu Duệ, trong mắt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Đúng vậy, bố mẹ hiện giờ chỉ mong có cháu ôm. Chung Tình vui vẻ gật
dầu, "Tốt nhất là sinh môi đôi trai gái đi." Cô biết bố thích cháu gái,
mẹ lại thích cháu nam, tốt nhất là cả hai, vừa đúng tâm nguyện của họ.
"Sinh con trai hay con gái đều được," Chung Bình nhìn cô, nghĩ một
chút rồi nói tiếp, "Tiểu Tình, bố mẹ không giục con, nhưng con cũng tự
mình lo lắng một chút."
Chung Tình gật gật đầu, "Con biết."
Chung Bình cảm thán vỗ vỗ má cô, "Biết là được rồi."
Chung Tình cười, "Con đi thay quần áo." Nói xong đi vào phòng. Chung
Bình nhìn bóng dáng Chung Tình, trong lòng than nhẹ, cá tính Chung Tình
thay đổi rất nhiều, trước đây vẫn còn sà vào lòng ông làm nũng, nhưng
giờ ngay cả nói chuyện cũng đã khách khí hơn nhiều. Đứa trẻ này, trong
lòng có lẽ vẫn còn che giấu nhiều việc.
***
Đến giờ, Chung Tình đi xuống, liếc mắt đã thấy xe của Mạnh Tưởng.
Mạnh Tưởng nhìn Chung Tình, mặc bộ áo quần màu đen, tóc dài buộc sau
đầu, lộ ra chiếc cổ trơn bóng. Anh mở cửa xe, để cô ngồi lên.
Chung Tình thấy anh vẫn nhìn mình, kỳ quái cúi đầu nhìn quần áo mình, "Có gì không ổn sao?" Mạnh Tưởng lắc đầu, "Không có. Chỉ là chưa từng
thấy em buộc tóc như vậy." Chung Tình hơi nhăn mặt, không tự chủ vén vén tóc ra sau tai, "Nhìn lỗi thời quá à?" "Không, nhìn rất đẹp." Mạnh
Tưởng cười nhẹ, khởi động xe.
Chung Tình đột nhiên nhớ tới giấc mơ lúc sáng, mặt đỏ bừng, ánh mắt
nhìn lung tung, "Anh... Trước kia cũng từng đến thăm Chu Đồng à?" Vốn
muốn tìm một đề tài xua đi cảm giác xấu hổ, nhưng nói lung tung lại vào
một đề tài khó xử khác.
"Hàng năm đều đi." Anh thản nhiên nói.
"Cùng bác Chu và dì Chu?" Cô nghĩ anh không phải là muốn tận tâm với nghĩa vụ của mình chứ?
"Cũng có, thỉnh thoảng cũng tự mình đi." Anh nhìn cô, ánh mắt mềm nhẹ. "Có khi muốn tìm cậu ấy trò chuyện."
Trong lòng Chung Tình run lên, kinh ngạc nhìn anh, anh.... tìm Chu
Đồng nói chuyện? Trong đầu trống rỗng, một câu không hiện lên trong đầu
lại bất chợt bật ra, "Nói chuyện gì?"
Đúng vậy, nói chuyện gì, anh và Chu Đồng có gì để nói? Trước đây họ
chỉ gặp qua vài lần, mà anh lại chán ghét Chu Đồng như vậy? Lòng cô vẫn
dừng lại ở vẻ ghét bỏ của anh dành cho Chu Đồng.
"Nói.... Chuyện quá khứ của chúng ta." Anh chậm rãi nhìn thẳng vào ánh mắt cô, nụ cười từ từ thu lại.
Chung Tình nhấm nuốt lời nói của anh, chúng ta, là chỉ anh và Chu
Đồng, hay là chỉ cả ba người bọn họ? Chuyện quá khứ, là chỉ tuổi trẻ
không hiểu chuyện, hay là tất cả những gì đã trở thành quá khứ? Trong
dầu rối rắm, cô rơi vào trầm mặc.
Mạnh Tưởng nhìn cô ngẩn người, tiếp tục im lặng lái xe. Xe chuyển động, trái tim dao động, họ trầm mặc đi tiếp.