Tuy chương trình học cấp ba rất nặng, Mạnh Tưởng vẫn giành thời gian đi
đá bóng. Tiểu Duệ mới lên sơ nhị, chỉ cần Mạnh Tưởng nói đi đá bóng, cậu liền cómặt, cho nên Chung Tình thường thấy Tiểu Duệ đến trường tìm Mạnh Tưởng đá bóng. Khi Chung Tình và Chu Đồng vô tình đi qua sân bóng, nghe thấy tiếng thét chói tai của đám nữ sinh.
"Kia không phải em trai cậu sao?" Chu Đồng chỉ vào một cậu bé nhỏ người.
"Ừ." Chung Tình nhìn qua, Tiểu Duệ mặc bộ đồng phục bóng đá giống của Mạnh
Tưởng, giơ tay yêu cầu chuyền bóng. Tiểu Duệ cái gì cũng học của Mạnh
Tưởng, giày chơi bóng cũng giống nhau, thậm chí tất đi chân cũng không
khác. Chung Tình thường cười, thằng nhóc này thích Mạnh Tưởng như vậy,
rõ ràng nên cho nó đi làm em trai anh. Ai ngờ tiểu tử này cười nói, chờ
cô gả đi, tự nhiên sẽ thành như thế. Chung Tình kêu oa oa, tiểu tử này
nhất định đã bị Mạnh Tưởng làm hư. Nghĩ nghĩ, cô không khỏi tìm kiếm
hình dáng cao cao kia, lúc anh đá bóng quả thật rất tuyệt. Góc cạnh rõ
ràng, tóc ngắn bay lên, màu da khỏe mạnh dưới ánh tịch dương như tỏa
sáng. Anh làm chuyện gì cũng rất chuyên tâm, chạy rất liều mạng, làm cho người ta không thể không lo lắng cho thể lực của anh. Cô quét mắt nhìn
về đám nữ sinh đang thét chói tai bên kia sân, tất cả ánh mắt của họ đều tập trung trên người anh, một nam sinh hào quang bắn bốn phía như thế
thật sự khó bị bỏ qua. Chung Tình khóe miệng khẽ nhúc nhích, thu hồi ánh mắt, lại bắt gặp ánh mắt như đang nghiên cứu cô của Chu Đồng.
Chung
Tình thản nhiên cười, "Làm sao vậy?" Chu Đồng cười cười, "Không có gì."
Sau đó chuyển tầm mắt vào sân bóng, ánh mắt vừa nãy của cô chuyên chú
giống như những nữ sinh khác.
Chung Tình và Chu Đồng cùng rời khỏi
sân bóng, không nghe thấy tiếng thét chói tai của những người ngoài
biên, Mạnh Tưởng không biết tại sao không tránh kịp bị bóng đầu vào cằm. Tiểu Duệ vọt tới bên cạnh, "Anh Tưởng, không sao chứ?" Mạnh Tưởng xoa
xoa cằm, không sao. Ánh mắt đuổi theo bóng người vừa đi ra khỏi, tâm
tình trùng xuống, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy cô và Chu Đồng đứng bên sân
xem bóng, vậy mà đã lập tức rời đi, cô đối với chuyện của anh vẫn là
không có hứng thú.
*
Một buổi chiều cuối tuần, không khí oi bức,
những đám mây nặng nề trôi trên cao, nhưng cả nửa ngày vẫn không rơi
được một giọt mưa, áp suất cũng xuống thấp. Chung Tình và Chu Đồng chơi
đùa ở hoa viên bên kia sông, đối diện với Chung gia. Chung Tình đặc biệt thích ngồi vẽ trong vườn hoa nhỏ này, Chu Đồng lại đang cầm sách ngồi
bên cạnh cô.
Chu Đồng ngẩng đầu khỏi cuốn sách, nhìn Chung Tình chăm
chú trước mặt. Cô hôm nay mặc một bộ váy trắng tinh không tay, thân váy
dài đến mắt cá chân khiến thân hình cô càng thon thả. Tiểu Tình bình
thường không mặc váy, cô nói không tiện, váy này là anh giúp cô chọn khi đi dạo phố. Cô lúc ấy nhìn chằm chằm hồi lâu, Chu Đồng đề nghị cô mặc
thử, Tiểu Tình ban đầu có chút do dự, cô chưa từng mặc váy. Nhưng khi
mặc vào người, cô rất thích. Vải bông cọ xát vào da rất thoải mái, hơn
nữa trên váy còn có một chiếc túi nhỏ, nhìn rất nữ tính.
Chu Đồng ngẩng đầu nhìn trời, những đám mây trên trời tạo thành hình thù kì dị, "Tiểu Tình, chúng ta về đi, trời sắp mưa rồi."
Chung Tình đầu cũng không quay lại, "Đợi chút đã, còn thiếu một chút." Chung
Tình nhìn cảnh vật phía xa, tiếp tục chìm đắm trong đó. Chu Đồng mỉm
cười tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Trời mỗi lúc một xấu, những đám mây
kia ngay cả chút thời gian cũng không cho họ. Mưa to, mưa ào ào trút
xuống, mưa tầm tã. Hai người vội vã thu dọn đồ đạc chạy vào trong nhà.
Từ hoa viên về nhà rất gần, nên hai người không khó khăn để đi về, bất
chấp cơn mưa đang rơi.
"Mau lên, mập mạp, đến đây." Chung Tình ôm bàn vẽ trong ngực, quay đầu gọi Chu Đồng chạy đã đến mức hổn hển.
Chu Đồng thở phì phò gật gật đầu, mắt bị mưa làm không mở ra được, anh lau
mặt, nhìn Chung Tình phía trước, sửng sốt vì đã xa đến mức không đuổi
kịp.
Chung Tình nhìn anh còn ngẩn người, chạy tới kéo anh chạy về phía nhà, lúc chạy còn lấy bàn vẽ che đỉnh đầu hai người.
Chu Đồng hụt hơi nói, "Tranh..... của cậu."
"Không sao." Chung Tình cười cười kéo anh chạy, người vẫn là quan trọng nhất.
Hai người vọt vào nhà, mới dừng lại không ngừng thở.
Chung Tình vừa nhìn Chu Đồng bị ướt sũng, nhịn không được cười rộ lên. Những
sợi tóc trên thái dương anh bết vào, người ướt đẫm, quần áo bết vào
người càng khiến anh trở nên mập mạp hơn.
Chu Đồng khẽ liếc cô một
cái, lại rất nhanh quay đi, có chút ngượng ngùng, mặt hơi nóng lên.
Chung Tình nhìn vẻ không tự nhiên của anh, đi đến trước mặt vuốt trán
anh quan tâm hỏi, "Sao vậy?" Mặt anh nóng bừng lên, chẳng lẽ lại bỏ
chạy?
Chu Đồng xoay người chải tóc, nhỏ giọng nói, "Không có gì." Cô
không cần đứng gần anh như vậy, anh có thể cảm thấy máu rần rật chạy
phía sau đầu.
Chung Tình cảm thấy anh rất kỳ quái, xoay anh lại đối
diện với mình, "Mập mạp, có gì không thoải mái nói với mình, có phải
thấy tim đập nhanh quá không?" Phản ứng của anh giống như của các vận
động viên khi vận động quá sức.
Chu Đồng khó khăn nuốt nuốt nước miếng, "Tiểu Tình, cậu vào nhà đi, mình muốn về nhà." Nói xong, quay người bước đi.
Chung Tình buồn bực kêu lên, "Chu Đồng!" Anh đi cái gì mà đi, bên ngoài mưa
lớn như vậy, tốt hơn là nên đứng trú ở cửa nhà cô đã.
Đang lúc Chu Đồng do dự đứng cạnh cửa suy nghĩ xem có nên chạy ra mưa không, một giọng nói truyền đến từ phía sau, "Tình Tình!"
Hai người đồng thời quay đầu, Chung Tình chấn động, Mạnh Tưởng! Anh cầm ô từ thang máy đi ra, anh vừa rồi đến nhà cô sao?
Mạnh Tưởng trừng mắt nhìn hai người, biểu tình càng lúc càng khó coi. Chung
Tình trong mắt anh như có lửa giận, trong lòng khẽ than nhẹ, anh không
phải muốn phát hỏa chứ? Cô có chút lo lắng che trước mặt Chu Đồng. Mạnh
TƯởng nghiêm mặt cầm chiếc ô màu đen trong tay, đi về phía cô. Đang lúc
Chung Tình định mở miệng ngăn cản Mạnh Tưởng, anh đột nhiên cợt chiếc áo phông trên người, chùm lên đầu cô, "Mặc vào." Chung Tình ngây ngốc
không hiểu, hai mắt nhìn thấy phần thân trần trụi của anh, cơ thể cường
tráng đầy những bắp thịt, trong đầu nhất thời thất thần, mặt nóng lên,
anh.... Tại sao đột nhiên lại cởi áo?
Chung Tình hất chiếc áo phông
trên người ra, thẹn thùng trừng mắt nhìn Mạnh Tưởng, "Anh định làm gì?"
Anh cởi trần, lại đưa áo cho cô mặc, anh bệnh chắc?
Mạnh Tưởng trừng
mắt, sắc mặt tối tăm, "Mặc áo vào." Ánh mắt liếc nhanh qua người cô rồi
lại quay đi, sắc mắt trầm xuống, trong mắt hiện lên tia khó hiểu.
Chung Tình cảm thấy anh rất kỳ lạ, cúi đầu nhìn xem mình có gì không thích hợp.
........
Lúc nhìn lên, oanh, mặt Chung Tình đỏ rực. Cô kêu lên sợ hãi rồi ôm lấy
ngực, cô..... Cô...... Chiếc váy dài gặp mưa ướt nhẹp, trở nên trong
suốt dính vào người cô, cô.... Nội y của cô hiện ra rõ ràng, thậm chí
ngay cả những chiếc đăng ten nhỏ cũng nhìn rõ. Chung Tình ôm lấy áo Mạnh Tưởng, vô cùng xấu hổ.
Mạnh Tưởng than nhẹ một tiếng, kéo hai tay
cô, nhanh chóng mặc chiếc áo phông lên người cô, che chắn sự xấu hổ của
cô. Chung Tình mặt đỏ tai hồng không dám nhìn Mạnh Tưởng, ôm bàn vẽ đứng nguyên tại chỗ.
Mạnh Tưởng quay đầu nhìn Chu Đồng vẫn đứng cạnh cửa, mặt lạnh lùng đi lại. Chung Tình lo lắng khẽ gọi, "Mạnh Tưởng."
Mạnh Tưởng tới gần Chu Đồng, ghé sát vào tai anh nói nhỏ cái gì đó, hai
người đối diện vài giây, sau đó cùng quay lại nhìn Chung Tình. Chu Đồng
xấu hổ quay đầu chạy vào trong mưa, Chung Tình lo lắng gọi to, "Mập
mạp," Cô nắm lấy cán ô định lao ra, vừa chạy đến cửa đã bị Mạnh Tưởng
ngăn lại, Chung Tình lo lắng nhìn Mạnh Tưởng, "Cậu ấy sẽ cảm mất." Mạnh
Tưởng trừng mắt nhìn cô không nói, sau đó đột nhiên xoay người kéo cô
vào thang máy. Chung Tình quay đầu nhìn về phía Chu Đồng đã chạy, anh vì sau không lấy ô đã rồi đi?
Mạnh Tưởng kéo Chung Tình vào thang máy
mới buông cô ra. Trong thang máy chật hẹp, hai người im lặng, Chung Tình cầm ô, ánh mắt không biết nên nhìn ở đâu. Mạnh Tưởng nửa người trên
trần trụi dựa vào tường thang máy đối diện cô, nhìn chằm chằm vào cô, cô vì sao không chịu nghe lời anh?
Chung Tình bị anh nhìn đến mức thấy
bất an, chỉ có thể nắm chặt cán ô, do dự không biết có nên phá vỡ không
khí ngượng ngùng này không, "Sao anh lại tới đây?"
Mạnh Tưởng nhìn
cô, thở dài, đi đến bên cạnh, một câu cũng không nói, nhẹ nhàng ôm lấy
vai cô. Chung Tình ngẩn ra, hoàn toàn không thể nhúc nhích, anh......
anh làm sao vậy?
"Tình Tình, đừng làm anh lo lắng nữa." Mạnh Tưởng
nhẹ nhàng đặt khuôn mặt cô vào ngực, cô nhất thời cảm giác được hai má
nóng bỏng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người nhẹ nhàng ôm lấy nhau, không nhúc nhích.
Chung Tình trong lòng bất an buồn bực, anh vì cái gì nói như vậy? Chẳng lẽ lo lắng cô cũng bị cảm? Nghĩ đến mình vừa rồi gần như trần trụi đứng trước mặt hai người con trai, mặt cô nóng bừng lên, về sau không bao giờ mặc
cái váy chết tiệt này nữa, nếu ở bên ngoài bị như vậy, cô thật sự không
có mặt mũi nào về nhà. Nhưng may mắn là, Chu Đồng là "Chị em tốt", hẳn
sẽ không chú ý đến chuyện này; Mạnh Tưởng, anh..... cũng sẽ không nói
linh tinh, chính là nghĩ đến ánh lửa trong mắt anh, khuôn mặt nhỏ của cô lại đỏ bừng lên.
Mạnh Tưởng ôm lấy Chung Tình, nhớ tới tên đầu heo
kia, trong lòng bị dấm chua thiêu đốt. Chỉ biết tên đầu lợn chết kia đối với Tình Tình không đơn thuần, Tiểu Tình bị như vậy, hắn không nhắc nhở cô, thậm chí còn nhìn chằm chằm, mặt hồng lên như vậy, chắc chắn trong
lòng đang có ý nghĩ xấu xa!
Mạnh Tưởng cúi đầu về phía Chung Tình,
khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng, vừa rồi nhất định rất xấu hổ. Trong đầu
bất giác hiện lên hình ảnh vừa rồi, váy ướt đẫm như tầng da thịt thứ hai dính sát vào người cô, vòng quanh dáng người cô, bộ ngực tròn trịa bị
nội y che khuất hơi phập phồng, eo nhỏ cong cong hình chữ S, đôi chân
tinh tế như ẩn như hiện dưới làn váy, khiến anh rung động thiếu chút nữa quên cả hô hấp, nhưng vừa thấy tên đầu heo đứng phía sau cô, ngọn lửa
trong anh như bùng lên. Hắn cư nhiên dám nhìn Tình Tình!
Tình Tình, vẻ đẹp của em chỉ có thể để anh thưởng thức!