Chung Tình nghĩ sự cự tuyệt của mình sẽ khiến Chu Cần thấy khó mà
lui, nhưng cô đã quá xem nhẹ sự chấp nhất của tiểu tử này. Cậu ta không
còn theo sát phía sau cô, mà chỉ ngẫu nhiên quan tâm. Cậu ta không ngày
nào cũng mang bữa sáng đến, mà lúc cô chưa đến, sẽ pha cho cô một ly cà
phê cô thích, sau đó lau sạch sẽ bàn của cô, dọn dẹp văn kiện bừa bãi,
cuối cùng còn đổ thùng rác hộ cô. Chung Tình nhìn mặt bàn sạch sẽ và cốc cà phê vẫn tỏa nhiệt, cô quả thật hết cách rồi.
Tiểu Phong và Tiểu Ngọc cũng bắt đầu lặng lẽ nói tốt cho Chu Cần, nói thật ra đàn ông nhỏ tuổi hơn cũng không phải vấn đề gì, giờ đất rất
nhiều chàng trai trẻ cũng biết cách chăm sóc người khác, hai cô cũng
quen biết rất nhiều đàn ông nhỏ tuổi hơn các cô nhưng lại có thể nấu
cơm, làm việc nhà. Chung Tình trầm mặc không nói, đây không chỉ là vấn
đề tuổi tác, cô đối với cậu ta căn bản không có cảm giác.
Chung Tình chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ với những việc cậu ta làm.
Có lẽ, cô nên tự tìm cho mình một đối tượng, bố mẹ bây giờ cũng rất lo
lắng về vấn đề tình cảm của cô, nếu tự mình giải quyết, sẽ rất vui mừng. Đến lúc đó, Chu Cần tự nhiên sẽ chết tâm.
Cô lên trang web kết bạn đăng ký làm hội viên, không quá một ngày, đã có rất nhiều lời mời. Trung tâm kết bạn gọi điện thoại cho cô, nói chỉ
cần cô nộp hội phí tương ứng, là có thể sắp xếp gặp mặt. Cô thanh toán
hội phí, trung tâm để cô chọn người hợp ý, cô xem tư liệu của vài người, chọn một người làm quản lý, diện mọa nhìn có vẻ trung thực. Trung tâm
nhanh chóng gọi điện, báo cho cô biết thứ sáu gặp mặt, cô đồng ý.
Cô không muốn làm phiền đến bố mẹ, cũng không dự định nói cho người khác biết.
Mike cũng gửi cho cô một bức mail thông báo hành trình của họ, cô bắt đầu giúp họ đặt khách sạn, tìm những cảnh đẹp nhất ở trên mạng, giúp họ chuẩn bị mọi thứ tốt nhất.
Không ngờ, Du Luyến Kinh đột nhiên gọi điện thoại cho cô. Thì ra,
thiết kế mới của Luyến Kinh cần quảng cáo, muốn hợp tác với công ty của
cô, cô đồng ý. Bộ phận kinh doanh nghe nói là người cô giới thiệu, cũng
rất sảng khoái tạo ưu đãi. Hơn nữa sau khi nghe ngóng thấy là công ty
TNHH phục sức nổi tiếng Lăng Vân, trưởng phòng kinh doanh cũng cảm thấy
hứng thú, ông biết công ty Lăng Vân thường có triển lãm lớn, hy vọng có
thể thông qua lần này hợp tác ký hợp đồng dài hạn với họ. Trưởng phòng
kinh doanh cố ý an bài nhân viên có kinh nghiệm nhất là Tiểu Dương cùng
với Chung Tình đến công ty Lăng Vân.
Chung Tình và Tiểu Dương vào công ty Lăng Vân, trực tiếp đến phòng
làm việc của Du Luyến Kinh, liền thấy mọi người đều đang bận rộn, "Xin
chào, xin hỏi cô Du ở phòng nào ạ?" Một cô gái trẻ xinh đẹp đưa họ vào
văn phòng.
"Chị Du." Cô gõ cửa, rồi mời họ vào.
Du Luyến Kinh mặc một chiếc áo len màu lông dê, chân đi đôi boot cao
cổ, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa mỏng, rất tao nhã. Cô quay lưng lại phía hai người, đang đùa nghịch với những bộ quần áo treo trên tường.
"Chung Tình, cô đến rồi." Luyến Kinh xoay người thấy họ, khuôn mặt nở nụ cười.
"Xin chào, tôi là Du Luyến Kinh." Giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô
vang lên, Tiểu Dương cũng bừng tỉnh, rất nhanh lấy lại tinh thần, chủ
động vươn tay ra.
"Đây là Tiểu Dương, nhân viên công ty tôi." Chung Tình giới thiệu.
"Được, mời ngồi."
Chỉ chốc lát, cô gái lúc nãy đi vào mang theo hai chén trà, đặt trước mặt họ.
Du Luyến Kinh đưa một quyển tập tranh cho Chung Tình, hy vọng cô có
thể quảng cáo theo hình thức này. Chung Tình gật gật đầu, nghi hoặc hỏi, vì sao đột nhiên mmuốn đổi công ty quảng cáo, Luyến Kinh giải thích,
vốn là lần trước công ty quảng cáo làm cô không vừa lòng lắm, nên lần
này đề nghị công ty thử đổi, người đầu tiên nghĩ đến chính là Chung
Tình.
Luyến Kinh nói rõ ý nghĩ của mình với họ, hơn nữa hàng mẫu của cô đều đã hoàn thành, công ty giục cô nhanh chóng làm sách quảng cáo, vì phải
đưa mẫu ra thị trường đúng thời hạn. Hơn nữa, yêu cầu của cô có vẻ cao,
người mẫu phải do chính cô lựa chọn. Rất nhanh, Tiểu Dương hiểu ý của
Luyến Kinh, Luyến Kinh để nhân viên của mình dẫn cậu ta đến bộ phận kinh doanh. Tiểu Dương đi rồi, Luyến Kinh mới lôi Chung Tình đi xem các tác
phẩm của cô. Chung Tình vỗ về những thứ đồ nữ trang tao nhã này, khen
ngợi từ tận đáy lòng, Du Luyến Kinh quả là người có khả năng.
Luyến Kinh lấy ra một tập tranh dưới bàn làm việc, cười nói, "Đây là
những bức vẽ của tôi hồi trước, rất ngây ngô." Chung Tình mở ra, là
truyện tranh. Nét vẽ của Luyến Kinh ngắn gọn rõ ràng, đường cong nhu
hòa, vừa nhìn cũng thấy nét nữ tính, lời thoại cũng rất hay, rất có ý
nghĩa. Chung Tình nhìn một lúc, không khỏi nhớ lại trước đây mình cũng
vô cùng thích bắt chước truyện tranh.
"Giờ đây bận quá, không còn vẽ nữa. Nhưng lúc nào mệt, đọc một chút,
vẫn thấy rất vui. Cô thì sao, bây giờ có còn vẽ không?" Cô nghe Mạnh
Tưởng nói, Chung Tình trước đây cũng rất thích vẽ truyện tranh.
"Không vẽ nữa, bận quá, hơn nữa giờ đây tâm tình không đủ tĩnh tại, vẽ sẽ không đẹp." Chung Tình nhẹ nhàng lắc đầu.
"Chờ lúc nào rảnh, chúng ta cùng vẽ được không? Đến phòng làm việc của tôi rồi vẽ." Luyến Kinh mỉm cười nói.
"Được." Chung Tình bất giác thấy cảm động, thật lâu rồi không cầm bút vẽ, lúc nhắc lại đột nhiên thấy bồi hồi.
"Tôi gọi điện cho Mạnh Tưởng, buổi tối cùng đi ăn cơm." Luyến Kinh nói xong bước về phía bàn làm việc.
Chung Tình vội vã ngăn lại, "Không cần đâu, tối tôi còn phải về với
Tiểu Dương." Nếu bàn chuyện hợp tác thuận lợi, cô đêm nay sẽ làm xong
phương án, để mai công ty sắp xếp người mẫu.
"Ăn cơm đã rồi tính, dù sao mấy ngày tới cô sẽ vất vả. Đến lúc đó, cô và tôi cùng làm việc với nhau." Luyến Kinh vừa nói vừa gọi điện. Chung
Tình đành phải thôi.
"Khi nào anh xong việc? Tiểu Tình đang ở chỗ em, buổi tối cùng đi ăn
cơm, địa điểm anh chọn, nhớ uống thuốc đấy. Được, bọn em ở công ty chờ
anh." Luyến Kinh nói xong, ngắt điện thoại, xoay mặt nói, "Gần đây anh
ấy bị đau dạ dày, chỉ vì không ăn cơm đúng giờ." Trong mắt lộ vẻ quan
tâm, Chung Tình nhẹ giọng hỏi, "Nghiêm trọng không?"
"Lúc tốt lúc xấu, lúc nào cũng mệt như vậy, anh ấy còn nói tôi nữa.
Dù sao hai bọn tôi gặp nhau cũng sẽ không nói đến công việc, nếu không
sẽ nói cả đêm không ngừng." Luyến Kinh vừa cười vừa cầm bút cúi xuống
bàn làm việc, "Cô ngồi đây một lát, tôi sửa xong cái này đã." Chung Tình mỉm cười gật đầu.
Rất nhanh sau đó, Du Luyến Kinh liền chuyên tâm ngồi vẽ. Chung Tình
lẳng lặng nhìn sườn mặt của cô, nhớ tới sự khen ngợi của Mạnh Tưởng, cô
ấy thật sự rất đẹp. Cô ấy và Mạnh Tưởng đều là dạng người của công việc, tích cực hướng về phía trước, dũng cảm đón nhận, tự nhiên rất dễ dàng
có tiếng nói chung, nhân sinh quan chung. Chung Tình nhìn xuống tập
tranh của cô, trong lòng như thở ra, ngay cả những chi tiết nhỏ trong
tranh cô ấy cũng để tâm đến. Mạnh Tưởng cần một người phụ nữ có thể cẩn
thận như vậy.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Dương đã trở lại, Chung Tình đi ra ngoài cửa bảo Tiểu Dương về trước.
Chung Tình im lặng ngồi vào sofa lật xem tập tranh của Du Luyến Kinh, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên lại thấy bộ dáng chuyên chú của cô, không khỏi nghĩ đến việc Mạnh Tưởng có phải cũng thường nhìn Luyến Kinh như vậy,
cảm giác này hạnh phúc đến cỡ nào.
Ước chừng khoảng nửa tiếng, Luyến Kinh rốt cuộc cũng ngồi thẳng lên,
nhìn Chung Tình im lặng ngồi trên ghế, cô xin lỗi buông bút, ngồi vào
bên cạnh Chung Tình, "Ngại quá, để cô ngồi một bên như vậy, tôi bận
quá."
"Bộ dáng của cô thật sự rất đẹp." Chung Tình chân thành khen ngợi.
Luyến Kinh ngẩn ra, mặt hơi hồng, nở nụ cười, "Chung Tình, cô thật
đáng yêu." Sự ngay thẳng của Tiểu Tình khiến cô rất thích, Biểu tình đạm mạc nhưng rất có lòng, tuy không nói gì an ủi người ta, nhưng lại khiến người ta cảm thấy được an ủi.
Chung Tình cũng đỏ mặt, cô đã già rồi, không thích hợp với từ đáng yêu.
"Cô và Mạnh Tưởng lớn lên với nhau từ nhỏ phải không?" Luyến Kinh nghiêng đầu đánh giá Chung Tình.
Chung Tình căng thẳng gật gật đầu, "Bố mẹ bọn tôi là bạn tốt."
"Vì vậy nên, hai người cũng là bạn tốt? Tôi đòi Mạnh Tưởng kể chuyện
trước đây, nhưng anh ấy không chịu nói." Luyến Kinh hứng thú dựa vào
sofa, nhìn cô.
Chung Tình chậm rãi nói về Mạnh Tưởng trước đây, nói anh thông minh
như thế nào, có bao nhiêu khả năng. Anh thích sách, thích vậnd dộng,
thích phim. Luyến Kinnh nghe rất cẩn thận, lúc nghe đến phong cách của
anh, cô nhăn mặt, lộ ra vẻ không cho là đúng, nhưng trong mắt lại tràn
đầy ngưỡng mộ. Chung Tình nói khi Mạnh Tưởng đá bóng, tiếng la của cô
động viên hai bên sân có thể xuyên qua sân thể dục vọng đến lớp học, cô
ngồi trong lớp cũng có thể nghe thấy; Nói về những giải thưởng anh giành được, anh là niềm tự hào của Mạnh gia, cũng là tấm gương của chị emc ô; Nói anh thích chơi điện tử, có thể khiến người khác tức giận đến mức
ném cả máy chơi game đi. Bất tri bất giác, khóe miệng nhếch lên, anh
chính là một người lợi hại như vậy.
Luyến Kinh nghe đến mê mẩn, thì thào nói, "Anh ấy lại giấu tôi nhiều
như vậy." Chung Tình ngừng nhớ lại, mỉm cười an ủi, "Tôi không nên cướp
đoạt cơ hội anh ấy tự mình nói với cô." Đáng lẽ đây là những thứ Mạnh
Tưởng tự mình chia sẻ với Luyến Kinh, tự mình lắm miệng.
"Thật không nghĩ đến trước đây anh ấy như vậy, tôi còn tưởng anh ấy
từ nhỏ đã là một ông cụ non, lúc nào cũng có bộ dạng bình tĩnh ấy."
Luyến Kinh không quá để ý những lời này, "Có lẽ vì tôi còn chưa đủ hiểu
về anh ấy." Luyến Kinh có chút thâm ý nhìn Chung Tình, Chung Tình bị cô
nhìn có chút ngượng ngùng, nói, "Anh ấy đã trưởng thành rồi."
"Cũng phải, tôi cũng không cho Mạnh Tưởng biết trước đây tôi như thế
nào? Nói nhỏ cho cô biết, tôi bây giờ nhìn vậy thôi, trước đây hàng xóm
đều gọi tôi là tiểu tử phá phách." Luyến Kinh le lưỡi, làm một cái mặt
quỷ đáng yêu.
Chung Tình nhìn cô, kinh ngạc, không hề giống chút nào. Cô ấy bây giờ tao nhã xinh đẹp, thật khó tưởng tượng ra hình dáng nghịch ngợm của cô. Thì ra khi trưởng thành và lúc nhỏ thật sự rất tương phản nhau.
"Đừng nói cho Mạnh Tưởng biết, tôi không muốn nói cho anh ấy, ai bảo
anh ấy không thẳng thắn với tôi." Luyến Kinh nhẹ giọng nói, biểu tình
rất đáng yêu.
"Có gì bí mật không thể nói cho anh biết?" Đột nhiên một giọng nói trầm ổn vang lên.
Hai người giật mình, quay đầu nhìn lại, Mạnh Tưởng đang đứng dựa vào
cửa, tuấn mi hơi nhíu. Anh nghe thấy hai người nói chuyện? Luyến Kinh
nháy mắt mấy cái với Chung Tình, trăm ngàn không thể nói cho anh ấy đấy. Chung Tình nhịn cười gật gầu đầu.
Luyến Kinh quay đầu nhìn Mạnh Tưởng với vẻ tức giận, "Nghe lén phụ nữ nói chuyện là bất lịch sự."
Mạnh Tưởng đi vào, "Cửa mở mà, anh cũng không nghe lén."
"Vậy cũng phải làm bộ không nghe được chứ." Luyến Kinh đứng lên, đến bên cạnh anh, thân thiết hỏi, "Còn đau không?"
"Không đau nữa." Mạnh Tưởng trả lời, ánh mắt lại nhịn không được liếc về phía Chung Tình. Xem ra hai người nói chuyện rất vui.
"Tốt lắm, chuyện của em cũng OK. Chúng ta đi thôi." Luyến Kinh đến
thu dọn bàn làm việc, Mạnh Tưởng đi lại giúp cô, "Bàn chuyện hợp tác với Tiểu Tình thế nào rồi?"
Luyến Kinh gật gật đầu, "Yên tâm, nhất định sẽ không để Tiểu Tình
chịu thiệt. Nhưng mà, cách làm việc của em thì anh biết rồi đấy. Mấy
ngày này, Tiểu Tình có lẽ sẽ không đi đâu được, công ty có thúc giục
cũng chịu thôi." Cô cười xin lỗi Chung Tình.
Chung Tình nhẹ giọng nói, "Không sao." Cô khép tập tranh, đi qua đưa cho Luyến Kinh.
Luyến Kinh cầm tậpt ranh, quơ quơ trước mặt Mạnh Tưởng, "Đúng rồi,
bọn em vẽ thì ai vẽ đẹp hơn?" Cô cười khẽ nháy mắt với Chung Tình, Chung Tình ngẩ ra, liếc mắt nhìn Mạnh Tưởng rồi hạ tầm mắt, "Nét vẽ của tôi
có vẻ ngây ngô quá." Cô không muốn Mạnh Tưởng so sánh giữa hai người.
Mạnh Tưởng liếc mắt nhìn Chung Tình, rồi nhìn Luyến Kinh, không đáp.
"Nói đi, em còn nói có rảnh thì cùng Chung Tình vẽ, có bạn thì có động lực hơn." Mắt Luyến Kinh tràn ngập chờ mong.
Mạnh Tưởng do dự nửa giây, "Phong cách không giống nhau, đều đẹp."
Trả lời phi thường tứ bình bát ổn, Luyến Kinh bĩu môi không vừa lòng
lắm, "Anh hiền lành quá, vừa thấy hai bên liền không đắc tội."
Chung Tình vội nói, "Có thể đã lâu rồi, anh ấy không còn nhớ rõ."
Luyến Kinh nở nụ cười, "Có lẽ, trí nhớ anh ấy không tốt, bằng không,
sao lại thường quên uống thuốc như vậy." Cô nhìn Mạnh Tưởng, trong mắt
tràn ngập thâm ý cười, trí nhớ anh rất tốt, chuyện Chung Tình anh nhất
định không quên.
Buổi tối, ba người cùng đi ăn. Vui vẻ kể lại chuyện thời còn đi học,
khi Luyến Kinh kể lại chuyện bị nam sinh chọc ghẹo, liền cùng Chung Tình chỉ trích Mạnh Tưởng chắc chắn cũng làm chuyện như vậy, Mạnh Tưởng chỉ
cười nhận sự chỉ trích. Anh nhìn Chung Tình cười vui vẻ, nhớ lại thời
học sinh. Khi đó, cô là một tiểu thiên sứ đáng yêu, anh là thần hộ mệnh
của cô.
Mạnh Tưởng rất cảm kích Luyến Kinh, khi anh biết cô muốn đổi công ty
quảng cáo, phản ứng đầu tiên chính là đề cử Chung Tình, cô vui vẻ chấp
nhận. Tuy rằng anh chưa từng thừa nhận, thật ra, Luyến Kinh biết rõ tình cảm đặc biệt của anh dành cho Chung tình. Không thể ở bên Tiểu Tình,
nhưng chỉ cần ở xa nhìn cô, anh cũng rất vui.
Ba người dùng bữa tối xong, họ đưa Chung Tình về nhà. Lúc trên xe chỉ còn Mạnh Tưởng và Luyến Kinh, cô hơi im lặng. "Mệt rồi sao?" Lúc nãy
còn nói nhiều nnhư vậy, sao giờ lại không nói gì?
Luyến Kinh nhìn anh, chậm rãin ói, "Em đột nhiên hơi ghen tị với Chung Tình, anh đối với cô ấy tốt hơn rất nhiều so với em."
Mạnh Tưởng cả kinh, trên mặt hiện lên nét xấu hổ, nhưng rất nhanh dùng nụ cười bình thản che giấu, "Sao có thể như vậy."
"Chính là như vậy." Luyến Kinh trừng mắt liếc anh một cái, dựa vào
ghế. "Cả tối nay, anh đều trộm ngắm cô ấy, nhìn cười, anh cũng cười trộm trong lòng, em nhận ra được!"
Mạnh Tưởng thở sâu, "Anh chỉ là bị hai người gợi lên nhiều ký ức."
"Mạnh Tưởng, em trả anh lại cho cô ấy thì hơn." Luyến Kinh đột nhiên nghiêng người, nhìn anh.
Khóe môi Mạnh Tưởng hơi nhếch lên, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ, "Đừng nói ngốc nghếch vậy."
"Thật ra, em là ghen tị cô ấy đến bây giờ vẫn có thể làm anh nhớ mãi
không quên." Cô ngồi thẳng, nhìn về phía trước, đèn neon chiếu vào mắt,
trong đầu chợt lóe lên khuôn mặt anh tuấn nhưng đáng ghét, "Nếu anh ta
cũng đối với em như vậy thì tốt rồi."
Mạnh Tưởng nhẹ nhàng thở ra, cô đang cảm khái cho chính mình, "Người
có thể khiến em thích, chắc chắn cũng là một người đàn ông vĩ đại."
Luyến Kinh không muốn nói đến người đàn ông đó, ngoài lúc mới quen, anh
chỉ biết Luyến Kinh và người đàn ông kia yêu nhau bốn năm, người đó vì
sự nghiệp mà lựa chọn người khác, rời khỏi cô.
"Anh ta rất vĩ đại, nên kiêu ngạo như một con khổng tước, nghĩ tất cả mọi người đều phải dựa vào anh ta" Luyến Kinh oán thán.
"Anh ta thích con chim nhỏ nép vào mình?" Một người đàn ông càng
cường thế sẽ càng có ý muốn bảo vệ, giống như anh trước đây, vẫn luôn
cho rằng sự bảo vệ của mình dành cho Tiểu Tình chính là tình yêu vĩ đại
nhất.
"Làm việc khi có ý tưởng, hẹn hò khi có thời gian, nhưng tuyệt đối
không được phản kháng lại anh ta." Luyến Kinh nhớ tới con người đáng
ghét kia còn nghiến răng nghiến lợi, nhưng người đàn ông ấy lại là người đầu tiên khiến cô say mê. Anh bá đạo cường thế, nhưng lại khiến cô trầm luân, cô không thích những người đàn ông không có chính kiến.
"Em cũng không quên được anh ta." Mạnh Tưởng chỉ ra, có thể cô căn
bản không muốn quên, giống như anh thường xuyên nhìn Tiểu Tình để không
cho phép mình quên!
"Chúng ta sao lại đáng thương như vậy? Anh nhìn thấy cô ấy nhưng
không dám nói, em thì ngay cả cơ hội nhìn thấy anh ta cũng không có."
Luyến Kinh buồn bã lắc lắc đầu. "Chúng ta thật sự là đại ngốc!"
"Luyến Kinh, nếu anh ta hồi đầu đến tìm em, em sẽ tha thứ cho anh ta
chứ?" Phụ nữ đến tột cùng, như thế nào mới có thể tha thứ cho một người
đàn ông?
Luyến Kinh trầm mặc, thật lâu mới lắc đầu, rồi lại rất nhanh gật đầu, "Em cũng không biết."
Mạnh Tưởng cười, "Vậy chờ đi, một ngày nào đó sẽ có đáp án."
"Đành phải đợi thôi, nếu năm năm sau, bọn họ còn ngu ngốc đầu heo như vậy, chúng ta sẽ vất bỏ bọn họ!" Luyến Kinh tựa vào vai anh, căm giận
quyết định!
Mạnh Tưởng nhẹ nhàng cười, năm năm sau Tiểu Tình chắc đã kết hôn, khi đó anh có thể giải thoát rồi!