Không biết khóc bao lâu, cô chỉ cảm thấy toàn thân uể oải, mũi tắc
nghẹt, đầu óc đau đớn. Trong túi xách truyền đến tiếng điện thoại, cô
ngẩng đầu, dùng sức lau nước mắt trên mặt, dựa vào cửa đứng lên. Tiếng
chuông kéo dài, cô ngồi xuống giường, lấy di động ra. Vừa thấy tên hiển
thị trên màn hình, miệng cô bất giác lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, Chu Minh.
Cô lau lau mũi, rồi nhấn phím nghe.
"Chung Tình, xuống dưới, tôi muốn gặp em, ngay lập tức!" Ở đầu bên
kia, Chu Minh rít gào, giọng nói chỉ kém mức làm cho Chung Tình điếc
luôn tai. Chung Tình hơi cười, "Em đang ở nhà!"
Chu Minh thở hổn hển nói: "Tôi ở dưới nhà em, có việc muốn hỏi em."
Nghe thấy anh đang cố gắng ngăn chặn lửa giận, nhưng cơn giận thật sự
quá lớn, giọng nói vẫn rất thô bạo.
Chung Tình vừa nói được, điện thoại đã bị ngắt.
Chung Tình dùng khăn tay xoa xoa mặt, nhìn hai mắt sưng đỏ trong gương, cô dùng sức day day, chải lại tóc, rồi ra khỏi phòng.
Tiêu Tố Tâm vừa thấy cô, lập tức hỏi cô muốn đi đâu? Chung Tình nói
Chu Minh tìm cô, Tiêu Tố Tâm vội giữ chặt cô, có việc gì thì để cậu ta
lên đây rồi nói, không cần Chung Tình ra ngoài.
Chung Tình cười an ủi mẹ, chuyện của họ thì họ nên tự giải quyết, cô không sao.
Tiêu Tố Tâm lo lắng, cầm tay con không buông, xoay mặt cầu cứu Chung
Bình. Chung Bình nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chung Tình, nửa ngày mới gật
đầu, "Con cẩn thận một chút." Chung Tình gật đầu rồi đi ra cửa.
Tiêu Tố Tâm vẫn muốn giữ Chung Tình, lại bị Chung Bình kéo ra, "Tố
Tố, để Chung Tình tự giải quyết đi. Con bé chắc chắn có đủ năng lực giải quyết vấn đề của mình, ngay cả những ngày đáng sợ như vậy nó cũng đã
sống qua, nó đã lớn rồi."
Tiêu Tố Tâm nghe vậy, trong lòng lại nhịn không được nắm vạt áo của
chồng, "Chung Bình, em.... Thật sự hối hận đã để nó ra nước ngoài."
Chung Bình ôm bà vào lòng, nhẹ nhàng nói, "Anh cũng vậy."
***
Chung Tình đi xuống dưới, đã thấy Chu Minh đang đứng bên ngoài xe.
Cô đi qua, Chu minh mở cửa xe, cô bước lên. Chu Minh không thèm liếc
mắt một cái, khởi động xe, "Chúng ta ra ngoài nói." Chung Tình không
phản đối.
Chu Minh cho xe chạy đến chân cầu, đứng ở một nơi thoáng đãng. Dọc đường đi, hai người đều trầm mặc không nói.
Chu Minh tắt máy, tắt đèn xe. Hai người ngồi trong xe, chỉ có ngọn đèn đường mờ mờ từ xa chiếu đến.
Chu Minh mở miệng, "Những tấm ảnh này nghĩa là sao? Là thật?"
Chung Tình khẽ nháy mắt, mở miệng, "Anh cảm thấy là PS[1] sao?"
"Chung Tình!" Chu Minh rống giận trừng mắt nhìn cô, cô lại còn cười được, "Có phải là thật không?"
"Thật." Chung Tình ngừng cười, nhìn thẳng anh.
"Ở nước ngoài em hút thuốc phiện? Say rượu?" Những lời này từng chữ từng chữ thoát ra khỏi miệng Chu Minh.
"Đã từng." Chung Tình lạnh lùng trả lời, nếu Phương Thục Anh đã đưa
ảnh cho Chu Minh xem, nhất định cũng đã thêm mắm thêm muối đối với hành
vi của cô ở Mĩ.
"Em cho rằng những chuyện này cũng không cần nói với tôi sao?" Chu
Minh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, trong lòng lại phát hỏa. Anh rốt cuộc đang làm gì? Cô và Mạnh Tưởng qua lại suốt mươi năm, anh làm như không
thấy, cô ở Mĩ sa đọa, anh cũng không cần biết. Anh và cô rốt cuộc là cái gì, buồn cười là, họ đã bàn đến chuyện hôn nhân.
Chung Tình khẽ nhấp nháy mắt, "Chu Minh, em xin lỗi, em lừa gạt anh.
Nếu có thể, em hy vọng anh mãi mãi không bao giờ biết. Em nói rồi, quá
khứ của em không đơn giản, cũng không có cách nào xóa đi những chuyện đã xảy ra, lúc quen biết với anh, là hy vọng tương lai có thể làm một
người phụ nữ khiến anh vừa lòng." Cô không hề lảng tránh ánh mắt anh, cô đã thật sự cố gắng để làm một người phụ nữ như anh muốn.
Khuôn mặt Chu Minh tối tăm, đầy khinh miệt, "Quá khứ của em có bao
nhiêu phần là về Mạnh Tưởng? Hồi trung học em và cậu ta xảy ra chuyện
này, vì sao em cũng chưa từng nói?"
Chung Tình nhìn vẻ khinh miệt trên mặt anh, trái tim nặng nề, những
gì Phương Thục Anh biết tuyệt đối không chỉ có những tấm ảnh này. Có lẽ
cả chuyện tai nạn của Chu Đồng bà ta cũng đào ra được.
"Nói bọn em là thanh mai trúc mã? Tâm đầu ý hợp?" Chung Tình tự giễu
hỏi lại, nhìn Chu Minh phẫn nộ không nói, cô nở nụ cười, "Chu Minh, việc này không liên quan đến Mạnh Tưởng. Con đường em đi là do em tự mình
lựa chọn, chuyện của chúng ta như vậy coi như hết, mẹ anh hẳn đã báo cho người nhà anh. Ngại quá, làm cho nhà anh mất mặt."
Chu Minh nắm cổ tay cô, sức mạnh khiến Chung Tình không thể phản
kháng, ngã về phía anh, "Chung Tình, em rốt cuộc là người thế nào? Mặt
mũi? Việc này chính là mất mặt sao? Em không phải vẫn coi tôi là trò
cười, cảm thấy tôi là một kẻ ngốc nhất thiên hạ sao?" Anh phẫn nộ trực
tiếp phun ra.
Chung Tình ho nhẹ, "Xin lỗi, một người như em không nên đi ra hại
người khác. Em căn bản không nên nghĩ đến việc kết hôn, kẻ ích kỷ như em chỉ có thể sống một mình thôi." Thân thể bị anh đè chặt, nhịn không
được ho khan vài tiếng.
Chu Minh đẩy cô ra, cô nặng nề dựa vào lưng ghế, sau đầu đau đớn
khiến cô nhắm mắt lại. Cô mỉm cười mở mắt ra, "Chu Minh, may mà chúng ta vẫn chưa đi đăng ký, cũng chưa mời bạn bè, nếu không còn phải mang trên lưng cái giấy chứng thực ly hôn." Chu Minh bị nụ cười của cô làm cho
mắt đỏ lên, gân xanh ở thái dương nổi đầy, trong đầu đột nhiên hiện lên
một ý niệm, anh nở nụ cười, cười đến quỷ dị, "Mạnh Tưởng đã biết chuyện
này chưa?' Nhìn thấy vẻ mặt Chung Tình cổ quái, anh cười càng vui vẻ,
"Cậu ta nhất định không biết, bằng không sao cậu ta có thể chờ cô mười
năm?" Không có người đàn ông nào chịu được người phụ nữ mình thích lại
sa đọa như vậy! Sắc mặt Chung Tình dần trở nên lạnh lùng, chỉ im lặng
nhìn anh.
Chu Minh cười khẽ, "Cô sợ cậu ta biết. Thật ra, cô đối với cậu ta
không thờ ơ như vẻ bề ngoài, người họ Du kia nói đúng, nếu cô không cần
cậu ta, sao lại có thể vì cậu ta mà chạy sang Mĩ. Bây giờ tôi mới hiểu
được, người ngu ngốc là tôi. Hai người giở trò ám muội, lại dùng tôi làm vật che chắn, tốt nhất là hai người nên cút đi với nhau, dựa vào cái gì mà giả bộ trước mặt tôi!" Chu Minh phẫn nộ đập mạnh tay vào tay lái,
khiến cả chiếc xe chấn động.
Chung Tình không nói một lời, nhìn bộ dáng nổi giận của Chu Minh, anh đã bị phẫn nộ chiếm cứ tư duy, cô nói gì nữa cũng vô dụng.
Chu Minh rút ra một phong bì, nắm chặt trong tay đến mức biến dạng,
"Tôi thật muốn xem khi nhìn thấy những tấm ảnh này, Mạnh Tưởng liệu có
phẫn nộ giống tôi hay không?" Anh ta cười đến mức dữ tợn, mặt mày cũng
như biến dạng.
Chung Tình chậm rãi ngồi thẳng lên, lấy di động, mở khóa màn hình, lẩm bẩm.
Chu Minh quát lạnh, "Cô làm gì?"
"Giúp anh gọi Mạnh Tưởng ra, không phải anh muốn cho anh ấy xem sao?" Chung Tình nhếch khóe miệng, nếu anh muốn như vậy, cô sẽ giúp anh.
Chu Minh cướp điện thoại của cô, trợn mắt nhìn, cặp mắt kia giống như có người banh ra, trừng thật lớn, vẻ mặt bị lửa giận thiêu rụi.
Chu Minh trả điện thoại cho cô, "Cút!" Anh rống giận, gục đầu vào tay lái. Toàn bộ thân thể vì phẫn nộ cực độ mà run run. Chung Tình sờ soạng cầm điện thoại trong tay, sau đó mở cửa xuống xe.
"Cạch" một tiếng, chiếc xe phóng đi.
Chung Tình vẫn đứng ở chỗ cũ, không nhúc nhích, gió lạnh bao vây
quanh cô, từ cổ, cổ tay rồi tràn lên người. Cô nhắm chặt hai mắt, hai
chân lại không có cách nào nhúc nhích. Chỉ có thể đứng đó chờ sự kích
động lắng xuống, trong lòng không ngừng nhắc nhở, mình không lạnh, một
chút cũng không lạnh, không lạnh. Nhưng mà, cảm giác lạnh lẽo từ tứ chi
lan ra cơ thể, khó chịu làm bụng quặn đau, nước mắt lặng yên trào ra
khỏi hốc mắt nhắm chặt, cô cảm thấy có chút lạnh giá.
Lúc Chung Tình về nhà, Chung Bình và Tiêu Tố Tâm còn đang ngủ, vừa
nghe tiếng động thì lập tức chạy ra. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Chung Tình, Tiêu Tố Tâm ôm chặt lấy cô, mới phát hiện cả người cô đông lạnh
như một cây kem, "Tiểu Tình, con sao vậy?" Chung Tình cười, "Con về
rồi." Chung Bình vội sờ lên mặt cô, rất lạnh, ông và Tiêu Tố Tâm đưa
Tiểu Tình về phòng. Sau đó tự mình đi đun nước ấm. Tiểu Tình nhất định
sẽ cảm lạnh.
Đêm đó, Chung Tình bị sốt, Tiêu Tố Tâm và Chung Bình ở bên cô, cho cô uống thuốc, sau đó cô bắt đầu ngủ. Nhưng giấc ngủ không an ổn, luôn
chìm trong mộng, Chung Bình và Tiêu Tố Tâm lo lắng một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Chung Bình gọi cho Chu gia, nói muốn hủy hôn, Chu gia
không được đến quấy rầy Chung Tình nữa. Phương Thục Anh nhận điện, vừa
nghe vội vàng vỗ tay, nói cầu còn không được.
Chung Tình nằm ở nhà một ngày thì hạ sốt. Cô giãy dụa muốn đến công
ty, Chung Bình lại xin nghỉ phép giúp cô. Chung Tình nói muốn đến công
ty nói một tiếng, Chung Bình ấn cô nằm xuống giường, "Tiểu Tình, bố mẹ
đã bàn bạc rồi, bố mẹ và con sẽ ra ngoài giải sầu."
Chung Tình sửng sốt, nhìn vẻ mỏi mệt của bố mẹ, lòng cô càng khó
chịu, cô luôn làm họ lo lắng. Chung Tình nghĩ nghĩ, gật gật đầu, "Bố mẹ
không cần đi cùng con, con tự đi ra ngoài một chút." Tiêu Tố Tâm lắc đầu không đồng ý, "Con đi một mình, bố mẹ sẽ lo lắng."
Chung Tình mỉm cười kéo tay mẹ, "Mẹ, đừng lo cho con, bây giờ con sẽ
không tự hành hạ mình nữa đâu, tin con đi." Tiêu Tố Tâm nhìn cô, lại
nhìn Chung Bình, vẻ mặt do dự. Cuối cùng, vẫn là Chung Bình ôm lấy cô,
"Tiểu Tình, con chỉ cần nhớ, bố mẹ mãi mãi ở bên cạnh con." Chung Tình
dùng sức gật đầu. Cô còn có bố mẹ yêu thương cô, còn có Tiểu Duệ quan
tâm cô, cô sẽ không làm những việc khiến bản thân mình hối hận nữa.
Chung Bình gật gật đầu, "Nghỉ ngơi cho tốt, nếu công ty không cho
nghỉ phép, thì xin nghỉ việc đi." Chung Tình nằm xuống giường, chậm rãi
nhắm mắt lại.
Chung Bình và Tiêu Tố Tâm ra khỏi phòng.