Lúc Phó Kiến Văn đưa sách thả vào trong valy, bỗng có một quyển sổ màu lam nhạt rơi xuống đất, mật mã khóa bị bật ra...
Phó Kiến Văn khom lưng nhặt lên, đập vào mắt chính là nét bút thanh tú mang theo vài phần non nớt của Tố Tâm.
Đây là quyển nhật ký khi còn bé của cô, Phó Kiến Vân không nhịn được liếc nhìn.
Trang đầu của cuốn nhật kí ghi năm 2007, giữa những hàng chữ tràn đầy vẻ đáng yêu của học sinh:
“Cả một ngày hôm nay mình đều bị đắm chìm ở trong giấc mơ tối ngày hôm qua, thất thần bị thầy giáo dậy môn hoá học gọi lên bảng kiểm tra bài làm cho mình bị giật mình, lúc nắm chặt phấn vuết tay vẫn còn run rẩy, may là đã qua ải! Không biết có phải phần lớn cô gái đều sẽ giống như mình, thường nằm mơ thấy được cầu hôn hoặc mơ đến chuyện thành thân!...
Mới đầu Phó Kiến Văn chỉ định nhìn một chút nhưng càng ngày càng bị cuốn hút, anh dựa vào bàn học, lật xem quyển nhật ký của Tố Tâm.
Tố Tâm dọn dẹp xong đi ra khỏi gian phòng, nhìn xem tiểu Lục để người của công ty dọn nhà đem cái rương chuyển xuống, liền đi vào gian phòng nhỏ xem Phó Kiến Văn dọn dẹp thế nào rồi!
Vừa vào gian phòng nhỏ, Tố Tâm liền thấy Phó Kiến Văn nâng đồ vật gì đó nhìn say sưa ngon lành, khóe môi mang theo ý cười, cái rương mới sắp xếp được một nửa.
“Anh làm gì vậy!” Tố Tâm hỏi.
Phó Kiến Văn không nhanh không chậm đóng quyển nhật ký lại, chân dài thu hồi lại đứng dậy, khom lưng tiện tay đem quyển nhật ký đặt ở trong rương: “Tùy tiện nhìn xem! Phòng lớn đều dọn dẹp xong rồi sao!”
“Vâng!” Tố Tâm gật đầu, “Em tính thời gian rồi, một lúc nữa dọn dẹp xong chúng ta có thể đi vườn trẻ đón Đoàn Đoàn một chuyến.”
Tố Tâm vừa dứt lời, điện thoại di động của Phó Kiến Văn liền vang lên.
Tố Tâm không quấy rầy Phó Kiến Văn nghe điện thoại, cô đem sách vở trên giá cùng những đồ vật lẻ tẻ để vào trong hòm đồ.