Trợ lý của Phó Kiến Văn theo sát phía sau, nhìn thấy Tố Tâm cung kính gật đầu một cái xem như là chào hỏi.
Mẹ!
Đoàn Đoàn thấy Phó Kiến Văn ôm bắt nhóc đi, bất an gọi một tiếng, cặp mắt to xinh đẹp bên trong tất cả đều là chờ đợi cùng hy vọng.
Phó Kiến Văn dừng bước lại, nghiêng người nhìn về phía Tố Tâm, mặt mày thâm thúy.
Tố Tâm không cho rằng ánh mắt này của Phó Kiến Văn chính là đang mời cô, nhưng nhìn đến Đoàn Đoàn vẫn là nhấc gót chân lên đi theo.
Cô thấp giọng hỏi trợ lý của Phó Kiến Văn: Tối hôm qua anh Phó không đem Đoàn Đoàn đến chỗ của tôi, không phải là bởi vì Đoàn Đoàn nhập viện rồi?
Đối Phó Kiến Văn, Tố Tâm có bản năng đề phòng, nhưng nói chuyện cùng trợ lý của anh, Tố Tâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đó cũng không phải, tối hôm qua thiếu gia phải ra ngoài công tác, không thể làm gì khác hơn là nhờ bạn của cậu ấy tới chăm sóc Đoàn Đoàn, thiếu gia vừa tới thành phố B liền nghe nói Đoàn Đoàn bị thương, lúc này mới vội vã trở về. trợ lý giải thích.
Tố Tâm trong lòng bàn tay căng thẳng, chẳng trách nhìn dáng vẻ của Phó Kiến Văn đều là mệt mỏi.
Tố Tâm cảm giác nội tâm chột dạ mà không hiểu
vì sao.
Cũng không phải cô không cho Phó Kiến Văn đưa Đoàn Đoàn đến chỗ cô, cô tối hôm qua một mực ở nhà chờ đợi Đoàn Đoàn đến.
Bên trong phòng VIp bệnh viện, dì Lý đang khom người lau đầu giường, nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, hơi kinh ngạc: Thiếu gia, cậu tại sao lại trở về sớm như vậy! Tố tiểu thư cũng tới!
Sáng sớm hôm nay dì Lý nhận được tin Đoàn Đoàn nằm viện lập tức chạy tới.
Thấy dì Lý bưng chậu nước muốn đi rót nước giặt khăn mặt, bởi vì vừa nãy khom lưng quá lâu, động tác có phần chậm chạp.
Tố Tâm tiếp nhận chậu nước: Để con đi, dì nghỉ ngơi một chút.
Trong phòng rửa tay, Tố Tâm đứng ở trước bồn rửa mặt, đem khăn mặt lẫn mùi nước khử trùng thấm ướt.
Cách một cánh cửa, cô mơ hồ nghe được Phó Kiến Văn đang nói chuyện với Đoàn Đoàn, giọng nói trầm thấp nghiêm túc, như răn dạy.
Tố Tâm giặt xong khăn mặt, Đoàn Đoàn đã bị y tá mang đi làm kiểm tra, dì Lý đi theo, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm.
Phó Kiến Văn đã bỏ áo khoác xuống, người đứng ở cửa sổ đang mở rộng, đầu ngón tay cầm một điếu thuốc.
Cô giả vờ trấn tĩnh, đi tới trước khay trà giật hai tấm giấy lau tay, cúi thấp xuống: Cái kia... Nếu như Đoàn Đoàn không có việc gì thì tôi đi trước..
Tô Tâm vẫn là không có thói quen ở một mình cùng Phó Kiến Văn, nhìn Phó Kiến Văn ngũ quan cương nghị cùng thân hình hoàn mĩ trước mặt, Tố Tâm lại không tự chủ nghĩ đến đêm đó hai người triền miên, không nhịn được lỗ tai đỏ lên.
Tôi đưa cô về! Phó Kiến Văn nói xong ngậm vào điếu thuốc lá, đưa tay đi lấy âu phục.
Không cần! Tôi tự bắt xe về là được rồi...
Tố Tâm nhanh chóng tiến lên hai bước, vừa muốn lấy đi túi sách của mình ở trên bàn thì Phó Kiến Văn đang ung dung thong thả bước quay lại.
Phó Kiến Văn đầy nam tính, trên người còn xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, không hề báo trước xộc vào mũi của cô. Bởi vì vừa nãy cô gấp gáp muốn bước nhanh cùng lúc Phó Kiến Văn đang quay lại nên khoảng cách của hai người rất gần.
Phó Kiến Văn híp con mắt lại, cách làn khói thuốc nhàn nhạt mở miệng: bản hộ khẩu của em còn đang ở chỗ tôi...
Tố Tâm ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua đi gấp đã quên bản hộ khẩu.
Biết lái xe không? Phó Kiến Văn hỏi.
Tố Tâm gật đầu, lời này trước đó Phó Kiến Văn từng hỏi qua.
Em tới nhà tự mở cửa lấy đi...
Phó Kiến Văn trực tiếp đưa chìa khóa xe cho Tố Tâm, lông mày lo lắng, sợ cô xảy ra chuyện.
Nhìn ra được Phó Kiến Văn có phần uể oải, trắng đêm chưa ngủ...Chắc hẳn khó tránh khỏi đau đầu.