Cốp sau xe mở ra, một bó to hoa tươi to đùng, ở chính giữa... chính là một hộp nhung màu xanh ngọc, bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương to thật to.
Tố Tâm mỉm cười, mừng rỡ cùng ngạc nhiên.
Cô chỉ biết là cốp sau có hoa tươi, nhưng lại không biết còn có nhẫn.
Tố Tâm từng nghe nói, nhẫn kim cương là thứ để phụ nữ mơ ước, cô bĩu môi, không nghĩ tới hôm nay nhẫn kim cương lại đặt ở trước mặt mình, hơn nữa lại là một viên kim cương rất to, cho nên tim cô không khỏi đập nhanh hơn.
Phó Kiến Văn đứng ở bên người Tói Tâm, khom người từ trong cốp sau lấy nhẫn ra, khớp xương rõ ràng nắm chặt bàn tay của Tố Tâm...
Ý tứ của Phó Kiến Văn, Tố Tâm rõ ràng, cô cắn cắn môi, đã làm đăng kí kết hôn, cô cũng không có già mồm, duỗi bàn tay trái xinh đẹp của mình ra, tầm mắt nhìn chăm chú vào động tác của Phó Kiến Văn, tùy ý để Phó Kiến Văn đeo nhẫn vào ngón tay áp út của mình.
Tố Tâm ngẩng đầu, nhìn gương mặt đẹp đẽ của Phó Kiến Văn khiến người khác nhìn thấy hít thở cũng không thông, nhẫn nhịn tim đập: Em nghĩ mang chiếc nhẫn này đi làm, sẽ bị cướp mất!
Kim Cương rực rỡ, cho dù là ánh chiều tà, nhưng nó vẫn rực rỡ đến loá mắt, gương mặt Tố Tâm cũng rạng rỡ vui vẻ khó mà giấu được.
Đây không phải nhẫn cưới... giọng nói của Phó Kiến Văn đặc biệt mê người.
Tố Tâm giơ tay lên, nhìn xem chiếc nhẫn to lớn nặng nề trên tay trái mình, ngón tay trắng nõn, khớp xương nhỏ bé: Trước hôn lễ chắc em cũng không dám mang, nhẫn cầu hôn lớn như vậy...
Ai nói đây là nhẫn cầu hôn! Phó Kiến Văn không đợi Tố Tâm nói xong, đưa tay lôi kéo cổ tay của cô, dùng sức kéo một cái...
Thân thể Tố Tâm lảo đảo va vào trong lồng ngực rắn chắc của Phó Kiến Văn, trong hơi thở tất cả đều là mùi vị nam tính trên người anh, còn chưa kịp ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp từ tính của Phó Kiến Văn đã chui vào tai cô, khiến cho lỗ tai cùng cái cổ của cô đều đỏ lên một mảnh.
Anh nói: Ai nói với em đây là nhẫn cầu hôn! Đây là quà tặng khi đăng kí kết hôn! Phó phu nhân... Anh còn thiếu em một cái nhẫn cầu hôn, còn đang chuẩn bị, chắc trước khi hôn lễ chính thức sẽ chuẩn bị xong!
Tố Tâm mang theo chiếc nhẫn dựa vào lồng ngực Phó Kiến Văn, nhịp tim đập rất nhanh, hai người dán chặt vào nhau, trái tim đều đập kịch liệt...
Tố Tâm đối mặt với ánh mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn, không cách nào chống lại được, bên trong phảng phất ẩn chứa thứ tìm cảm ôn nhu đến mức khiến Tố Tâm hít thở không thông.
Còn có... Cầu hôn!
Kỳ thực Tố Tâm không phải là không có nghĩ tới việc cầu hôn, thậm chí còn mơ ước giống như ở trong phim, nửa kia của cô sẽ ôm một đoá hoa hồng, ở trước quảng trường rộng lớn, trước sự chứng kiến của nhiều người, quỳ gối xuống, dâng nhẫn cầu hôn lên, ở chung quanh mọi người vây xem sẽ ồn ào la hét đồng ý đi đồng ý đi, sau đó cô sẽ rơi lệ gật đầu, sau đó ôm nhau, từ đây vĩnh viễn ở cùng nhau...
Nhưng cô luôn cảm thấy người đàn ông như Phó Kiến Văn, đại khái sẽ cảm thấy cầu hôn rất ấu trĩ, cho nên cô cũng không chờ mong gì.
Nhưng... Hiện tại Phó Kiến Văn lại nói chuẩn bị cho cô, theo bản năng cô cũng muốn hỏi là cái gì, nhưng lại cảm thấy quá mức nóng vội.
Tố Tâm cắn môi dưới, nhẫn nhịn không có mở miệng.
Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn đặt ở sau thắt lưng Tố Tâm, để cô kề sát vào mình, hô hấp ồ ồ ở bên tai cô, ngay cả tiếng nói đều nhiễm lên một tầng ám muội: Nhưng mà Phó phu nhân... Đã đăng kí rồi, em chừng nào thì chủ động một lần đây!
*Có nên thịt luôn không nào cả nhà, hãy like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *