Hứa Khai nhìn xem người đàn ông đi sau đứa trẻ thong dong mà đến, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cường thế, khiến người khác không thể quên.
Anh Hứa Khai, anh đến có chuyện gì không! Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn hỏi.
Hứa Khai nhìn chăm chú vào Phó Kiến Văn, hầu kết trên dưới trượt, thân ảnh cao gầy có chút phức tạp.
Mấy ngày nay, nội tâm Hứa Khai xoắn xuýt giãy giụa, sầu não uất ức, cả người đều cảm thấy bức bối khó chịu.
Viền mắt Hứa Khai đã xuất hiện tia máu màu đỏ, ngược lại Phó Kiến Văn, quanh thân hình anh đều lộ ra vẻ cẩn thận tỉ mỉ tinh xảo.
Đoàn Đoàn một tay ôm cổ Tố Tâm, bàn tay nhỏ bao quanh lỗ tai cô, thấp giọng thì thầm: Cốp sau, đều là... Hoa Hoa! Đoàn Đoàn chọn hoa... cho mẹ!
Thấy Tố Tâm một tay ôm Đoàn Đoàn, một tay cầm bông hoa vừa nãy Đoàn Đoàn đưa, là hoa hồng, nhưng hôm nay không hiểu sao cô lại không bị dị ứng, phải chăng là lần trước nước hoa hồng kia có thành phần khác hay phải chăng lúc này cô đang hạnh phúc, giữa lông mày cô hiện ra mấy phần vui vẻ cùng ngượng ngùng.
Phụ nữ kẻ nào không thích được người khác tặng hoa tươi, hơn nữa lại còn là người trong lòng!
Tố Tâm cũng là phụ nữ, cho nên cũng không ngoại lệ, nghe được Đoàn Đoàn nói như vậy, rất khó không sung sướng, khóe môi cười cũng rạng rỡ hơn, mặt cô đỏ bừng
Chuẩn bị xong chưa! Phó Kiến Văn nhấc chân đi lên bậc thang, bên trong giọng nói có phần ôn nhu.
Tố Tâm gật đầu: Đã xong...
Hứa Khai nhìn ánh mắt của Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn, vui vẻ... Lại mang theo vài phần ngượng ngùng, cô cũng đã từng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, cho nên Hứa Khai hiểu trong đó hàm nghĩa gì.
Nếu như, vừa nãy bởi vì nhớ tới lời nói của Bạch Hiểu Niên, Hứa Khai tràn ngập yêu thương không cách nào nói ra miệng.
Như vậy giờ khắc này, nhìn bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Hứa Khai có linh cảm, cho dù là anh nói ra miệng... cũng không có cách nào đạt được ánh mắt của Tố Tâm nhìn mình như thế nữa rồi.
Hay là, từ khi anh do dự, do dự về tuổi tác cùng vấn đề vị hôn phu của cô, anh cũng đã vĩnh viễn mất đi cơ hội mở miệng biểu lộ với cô rồi.
Hứa Khai mím chặt cánh môi, bây giờ anh chỉ muốn hỏi Tố Tâm một câu, cô đã từng... Phải chăng đã từng tới Iraq.
Phó Kiến Văn nhìn về phía Hứa Khai, đưa tay ra: Chúc mừng Hứa tổng, ôm được người đẹp về nhà.
Lời này, từ trong miệng Phó Kiến Văn nói ra đặc biệt trào phúng.
Hứa Khai nhìn những ngón tay thon dài của Phó Kiến Văn, khớp xương rõ ràng, anh mỉm cười nhìn Phó Kiến Văn, nụ cười lạnh lẽo.
Gió phơ phất, sau mấy trận mưa trời đều rất nóng, trong gió mang theo vài phần mát mẻ, nhưng Hứa Khai lại cảm thấy gió lạnh xuyên thấu qua áo sơmi thật mỏng, cánh tay lạnh lẽo... Trái tim cũng lạnh lẽo.
Tiếng xe đi ngang qua, khiến Hứa Khai hoàn hồn, anh âm thầm hít sâu, duỗi tay nắm chặt bàn tay của Phó Kiến Văn, muốn giả vờ hào phóng nói với Phó Kiến Văn một câu vui vẻ!
Nhưng đối tượng kết hôn của Phó Kiến Văn chính là Tố Tâm, mấy câu vui vẻ Hứa Khai không thể nói ra được.
Đây là Phó Kiến Văn vui mừng, Hứa Khai buồn bực.
Bởi vì Hứa Khai, đến đây... đã bỏ lỡ người con gái mà đời này anh yêu nhất, không cách nào cứu vãn.
Tố Tâm đứng ở bên cạnh hai người, ôm thân thể mềm mại của Đoàn Đoàn có phần ngượng ngùng, trong tầm mắt... Chính là thân ảnh của Phó Kiến Văn cùng Hứa Khai.
Vốn bắt đầu cùng Phó Kiến Văn, cũng chính là vì người ở trước mặt cô lúc này, Hứa Khai...
Khoé môi Tố Tâm hơi cười, đáy lòng chỉ cảm thấy duyên phận, thật sự rất kỳ diệu.
Biết Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, là vì Hạ Hàm Yên mà bắt đầu, cho nên Hứa Khai có nhiều điều muốn nói mà rất khó mở miệng.
*Một nhà ba người chúng tôi chuẩn bị đi làm đăng kí đây, các bạn hãy bỏ phiếu cho nhà mình nha *