Phó Kiến Văn mỉm cười, ngược lại cũng phối hợp để Tố Tâm đẩy vào.
Đóng cửa lại, Phó Kiến Văn hai tay bỏ túi nhìn xem mặt Tố Tâm đã đỏ tới mang tai, một cái tay từ trong túi rút ra, đưa tay kéo cổ tay Tố Tâm, đem cả người Tố Tâm đang ăn mặc cồng kềnh đồ hóa trang kéo vào trong lồng ngực.
“Em một mặt đỏ tới mang tai, lại gấp gáp đẩy anh vào đây mạnh như vậy, người không biết còn tưởng rằng em muốn đẩy anh vào đây để làm cái gì đấy!” Phó Kiến Văn mỉm cười, dùng nháy mắt ra phương hướng ngoài cửa phòng.
Tố Tâm quay đầu lại liếc nhìn, một mặt không tin: “Kẻ nào sẽ nhàm chán như vậy!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong đáy lòng Tố Tâm cũng ngờ vực, cô nhìn chằm chằm Phó Kiến Văn sau đó kéo theo cả đồ hóa trang đi tới cửa, tay nắm chặt chốt cửa, đột nhiên đem cửa kéo ra.
Lỗ tai của Tô Mạn Mạn cùng mấy vai nữ phụ đang dán chặt ở trên cửa để nghe động tĩnh bên trong, vừa thấy Tố Tâm đem cửa kéo ra, mấy cô gái kia cười cười xấu hổ.
Ngược lại là Tống Thành một mặt bất đắc dĩ đứng ở một bên, không biết nên nói cái gì.
Tô Mạn Mạn bị bắt quả tang, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra đứng thẳng dậy chào hỏi Phó Kiến Văn: “Anh...”
Mấy vai nữ phụ nghe được Tô Mạn Mạn gọi Phó Kiến Văn là anh thì ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, Tô Mạn Mạn chính là nghệ danh, Tô Mạn Mạn vốn là họ Phó.
Phó Kiến Văn lần này ngược lại là rất nể tình, anh nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy Phó Kiến Văn không lên tiếng, lúc này Tô Mạn Mạn mới không nhanh không chậm giải thích cùng Tố Tâm: “Tôi là vừa mới nhìn thấy anh tôi, kết quả chưa kịp chào hỏi người đã bị cô giấu vào bên trong phòng hóa trang rồi, tôi đây đang định gõ cửa đi vào chào hỏi đây!”
Tô Mạn Mạn không hổ là diễn viên, nói dối cũng sẽ không mặt đỏ!
Tố Tâm nở nụ cười đối với Tô Mạn Mạn, ngoài cười nhưng trong không cười: “Có đúng không! Vậy cô có muốn đi vào hay không!”