Động tác của Lương Mộ Lan tự nhiên trôi chảy, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đảo qua khóe môi Tố Tâm, bốn mắt nhìn nhau, Tôa Tâm cùng Lương Mộ Lan đều đỏ cả vành mắt, trầm thấp cười ra tiếng.
Kỳ thực Tố Tâm rất may mắn, có một người mẹ giống như Lương Mộ Lan bồi bạn cùng mình toàn bộ tuổi ấu thơ, có rất nhiều thứ Tố Tâm đều là đi theo Lương Mộ Lan mưa dầm thấm lâu học được!
Lương Mộ Lan thu tay về, nhìn qua Tố Tâm, đáy mắt có trấn an: “Tố Tố của mẹ lớn rồi...”
Lương Mộ Lan đã từng tưởng tượng qua vô số lần cảnh tượng Tố Tâm kết hôn, bà cho là bà sẽ khoác lên noãn sa trắng cho Tố Tâm, sau đó tan vỡ gào khóc.
Nhưng bà không nghĩ tới, Tố Tâm lại cứ như vậy lặng yên không một tiếng động đem mình gả cho Phó Kiến Văn, ngay cả một cái hôn lễ đều không có!
“Buổi tối có muốn cùng mẹ và anh ăn một bữa cơm hay không!” Lương Mộ Lan hỏi Tố Tâm, “Cũng không biết lát nữa con còn có lịch gì không.”
Tố Tâm không muốn nói cho Lương Mộ Lan rằng Đoàn Đoàn đang bị sốt phải nằm viện để Lương Mộ Lan lo lắng, Tố Tâm chỉ nói: “Hay là ngày mai! Ngày mai nếu như mẹ có thời gian thì gọi điện thoại cho con, hôm nay con còn có chút việc...”
Lương Mộ Lan không có miễn cưỡng Tố Tâm, bà gật đầu: “Được!”
Cởi trang xong, tổ tiết mục sắp xếp cho Tố Tâm đi theo con đường bí mật để tránh người hâm mộ, Vưu Nại Nại lấy xe xong thì Tố Tâm cùng Lương Mộ Lan cũng vừa ra tới.
Tố Tâm mang theo mũ lưỡi trai kéo cánh tay của Lương Mộ Lan, cùng nhau từ thang máy ở cửa sau nhà lớn đi ra.
Bãi đậu xe, đèn đường đã bị mưa phùn làm mờ, không khí lạnh lẽo.
Tố Nguyên ngồi ở trong xe, cúp điện thoại, tiện tay đem điện thoại bỏ vào bên trong khống đài, mang theo một điếu thuốc lá còn đỏ tươi ở đầu ngón tay, gương mặt mệt mỏi, anh nhéo nhéo mi tâm sau đó hít một hơi thật sâu, khóe môi khẽ phun ra một tầng sương trắng.