“Giống nhau!” Đoàn Đoàn vui vẻ đem mặt dây chuyền giơ lên cho Tố Tâm xem.
“Đúng, đây là quà của một dì tặng cho mẹ cùng Đoàn Đoàn! Đây là của mẹ! Đây là của Đoàn Đoàn!” Tố Tâm đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, “Mẹ mang theo cái mặt dây chuyền này, lúc nào muốn nhìn thấy Đoàn Đoàn là có thể mở ra xem! Đoàn Đoàn mang theo cái mặt dây chuyền này giống như... khi Đoàn Đoàn đi nhà trẻ mà vẫn luôn có ba mẹ ở bên cạnh!”
Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu, nhìn thấy Phó Kiến Văn mới vừa rồi còn đứng ở trước sô pha đã xoay người đi về nhà bếp, hai tay Đoàn Đoàn chống xuống nền nhà, vểnh lên cái mông nhỏ bò lên, đuổi theo sau lưng Phó Kiến Văn, cái đuôi nhỏ tựa như hiến vật quý cho Phó Kiến Văn xem: “Ba ba... Ba ba... Ba ba, mẹ, Đoàn Đoàn đều ở... Ở bên trong! Ba ba không có!”
Đoàn Đoàn nói còn có chút gập ghềnh trắc trở.
Phó Kiến Văn: “...”
Lời này có chút đánh vào trong lòng của Phó Kiến Văn...
Bước chân của Phó Kiến Văn không ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía chính con trai của mình, chỉ thấy nhỏ bé cố gắng chạy đến trước mặt mình, Phó Kiến Văn dừng bước lại.
Đoàn Đoàn kiễng mũi chân, ngước cổ lên nhìn Phó Kiến Văn, hai tay nâng thật cao sợi dây chuyền đưa cho Phó Kiến Văn: “Đưa ba ba sao!”
Cặp mắt Đoàn Đoàn sáng lấp lánh, một bộ cầu khen ngợi.
Tuy rằng điểm xuất phát rất hiếu thuận, nhưng bốn chữ “Ba ba không có” kia quá mức làm người khác đau lòng!
Phó Kiến Văn hắng giọng một cái sau đó hỏi Đoàn Đoàn: “Đây là của mẹ cho con, con cam lòng!”
Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu.
“Vậy mẹ làm sao bây giờ!” Phó Kiến Văn lại hỏi.
Đoàn Đoàn nghiêm túc suy tính...
“Ba ba chính là đàn ông đã trưởng thành, sẽ không mang cái dây chuyền, Đoàn Đoàn mang!”
Phó Kiến Văn ngồi xổm người xuống, cầm qua sợi dây chuyền trên bàn tay của Đoàn Đoàn, giúp Đoàn Đoàn mang lên trên cổ, Đoàn Đoàn liền ngoan ngoãn đứng ở nơi đó nhìn xem ba ba đeo cho mình.
*******
8/10