Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 137: Chương 137: Đừng nhúc nhích!!!




Không tiếp tục chêu đùa Tố Tâm nữa, Phó Kiến Văn lùi lại phía sau, từ trong túi quần lấy ra một cái vòng tay, nắm lấy cánh tay trắng nõn tinh tế của Tố Tâm, con ngươi đen thâm thuý nhìn tay trái cô, hơi gượng gạo giúp Tố Tâm đeo vào.

Lúc đi công tác, Phó Kiến Văn vô ý nhìn thấy chiếc vòng tay này, không hiểu sao nghĩ đến Tố Tâm liền muốn mua.

Lắc tay bạch kim nhỏ dài, mặt trên rải rác trang trí những mảnh bạch ngọc sáng lấp lánh, kiểu dáng đơn giản, lại vô cùng tinh xảo đẹp đẽ.

Tố Tâm muốn rút cổ tay của mình lại nhưng không thể rút được.

"Đây là cái gì!"

"Lúc đi công tác thuận tiện mua."

Phó Kiến Văn đang lắp mãi không được, lông mày căng thẳng: "Đừng nhúc nhích..."

Nhịp tim Tố Tâm đột nhiên lại tăng nhanh.

Cô không phải là chưa từng nhận được quà tặng từ đàn ông, người theo đuổi cô không phải ít...

Nhưng bây giờ là tặng quà một cách thô bạo, còn rống lên bắt người ta không được nhúc nhích, Tố Tâm là lần đầu tiên nhìn thấy.

Không đợi Tố Tâm lại có thêm phản ứng, Phó Kiến Văn đã đem vòng tay giúp cô đeo xong.

"Ra ngoài, tôi muốn dùng phòng vệ sinh."

"Tôi không muốn!" Tố Tâm muốn đem vòng tay tháo xuống.

Vòng tay móc khoá phức tạp, không dễ tháo...

Phó Kiến Văn con mắt hơi cười, định cúi đầu chơi đùa Tố Tâm, ung dung thong thả cởi thắt lưng ra, nói: "Thật muốn ở lại xem tôi đi vệ sinh!"

Tiếng thắt lưng vang động, Tố Tâm mặt càng đỏ, thấy Phó Kiến Văn thật sự mở dây lưng, Tố Tâm giận giữ mắng một câu tên lưu manh liền đưa tay kéo cửa phòng vệ sinh ra.

"Nếu em không cần có thể vứt đi, đồ vật đã tặng tôi sẽ không lấy về!"

Tố Tâm chuẩn bị ra ngoài, sau lưng vang lên tiếng nói của Phó Kiến Văn, không giống như đang đùa giỡn.

Đóng cửa, tim đập Tố Tâm thật lâu không thể bình phục, cô đứng ở cửa phòng vệ sinh, cách trong một cánh cửa mặt truyền tới tiếng vang khiến cô một lần nữa mặt đỏ tim đập, cô dịch bước đi tới nhà bếp, từ tủ lạnh lấy ra một bình nước đá, vặn ra uống vào mấy ngụm, bình phục tâm tình.

Tố Tâm đứng ở gần kệ bếp, trong tay nắm chặt bình nước.

Cụp mắt, trên cổ tay, vòng tay mảnh ở dưới sắc màu ấm áp của ánh đèn càng thêm rực rỡ, mảnh ngọc sánh lấp lánh càng làm nổi bật da thịt của cô hơn.

Vòng tay này, phải công nhận là vô cùng hợp với cô.

Tố Tâm đứng dậy đem bình nước đặt ở trên kệ bếp, lần nữa muốn lấy xuống vòng tay.

Bồn cầu tự hoại tiếng nước xả vang lên, Tố Tâm lại căng thẳng vội vã chạy về cửa nhà vệ sinh, chỉ lo Bạch Hiểu Niên nghe thấy động tĩnh đi ra.

Trong nhà vệ sinh, Phó Kiến Văn rửa tay xong đi ra, nhìn thấy Tố Tâm đang đứng ở cửa, tựa như cười mà không phải cười: "Thật muốn xem tôi đi vệ sinh sao!"

Tố Tâm bởi vì câu nói đó của Phó Kiến Văn mà đỏ mặt, cô nhỏ giọng: "Dùng xong phòng vệ sinh rồi đi mau, bạn của tôi tỉnh dậy rồi..."

"Buổi trưa nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối đón em đi ăn cơm."

Ngữ khí vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có ý định trưng cầu ý kiến của Tố Tâm.

"buổi tối tôi có hẹn rồi..."

Tố Tâm không am hiểu nói dối, ánh mắt né tránh.

Phó Kiến Văn không phối hợp, đứng bất động ở cửa vào.

Tố Tâm trong lòng lo lắng: "Hôm nào..."

Không tiện chêu người quá đáng, Phó Kiến Văn liếc nhìn cái kia vòng tay vẫn còn đang ở trên cổ tay Tố Tâm, mới nhấc chân đi ra ngoài.

...

Một đêm không ngủ, tinh thần lại một mực sốt sắng cao độ, đã đến đài truyền hình mở họp xong, còn chưa bắt đầu hoá trang, Tố Tâm ở trên ghế sa lon nhắm mắt một lúc.

Hôm nay là ngày cuối cùng cô lên sóng chương trình bản tin buổi sáng, cô không muốn để lại ấn tượng không tốt cho khán giả.

"Chị Tố, tới hoá trang..."

Chuyên gia trang điểm đi vào gọi Tố Tâm một tiếng.

Chuyên gia trang điểm năm nay mới 20 tuổi, gọi Tố Tâm một tiếng chị chính là xuất phát từ tuổi tác.

Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.