Tố Tâm nhìn qua gương mặt gầy gò của Hứa Khai, chỉ cảm thấy thời gian bốn năm như một giấc mơ, tâm tình nặng nề thở không nổi.
Tố Nguyên còn có chuyện, công ty điện thoại tới thúc giục anh nhanh chóng trở về.
Tố Nguyên, Tố Tâm... Cám ơn các con đã tới thăm Hứa Khai. Cha Hứa gương mặt nho nhã nói cám ơn với hai người., Bác sĩ Tống... Cũng cám ơn cậu đã tới phòng cấp cứu hỗ trợ tình trạng của Hứa Khai, các con đều là bạn tốt của nó, nếu nó tỉnh lại nhất định sẽ rất vui mừng. Đã không còn sớm nữa, các con còn bận nhiều việc, Hứa Khai để hai bác chăm sóc là được rồi. Đợi khi nó tỉnh lại, bác nhất định sẽ gọi điện cho các con..
Tố Nguyên gật đầu, nghiêng đầu sang phía Tố Tâm nói: Bốn giờ bốn mươi rồi, anh đưa em tới đài truyền hình...
6h Tố Tâm có tiết mục.
Anh không tiện đường, em tự bắt xe qua cũng được...
Tố Tâm lông mày căng thẳng đang chuẩn bị nói gì đó, liền nghe Hứa Trạch Vũ nói: Nếu Tố Nguyên không tiện đường, để tôi đưa cô ấy đi! Tôi cũng muốn tới công ty một chuyến, vừa vặn tiện đường...
Cha Hứa gật đầu nói với Tố Nguyên: Để Trạch Vũ đưa đi! bên công ty con vừa gọi điện, hẳn là có chuyện gấp!
...
Tố Tâm ngồi ở trên xe Hứa Trạch Vũ, một mực im lặng.
Cô nhìn ngoài cửa xe không ngừng đi qua những dãy nhà, nghĩ tới sáng nay Ma Cô rời đi.
Hứa Khai trở về sớm một chút, chắc Ma Cô sẽ rất vui vẻ... Có lẽ, Ma Cô cũng sẽ không rời đi!
Tố Tố, Tố Tố! Hứa Trạch Vũ gọi Tố Tâm hai tiếng.
Có việc gì sao! Tố Tâm hoàn hồn, trong lòng bàn tay điện thoại rung đến mức tê dại.
Hứa Trạch Vũ đánh tay lái, ánh mắt nhìn lướt qua Tố Tâm: điện thoại di động của cô có người gọi tới!
Điện thoại tới chính là Bạch Hiểu Niên, Tố Tâm nhấn nút nghe.
Cậu định tới đài truyền hình sao!
Mình đang trên đường tới...
Cái kia tiện đường tới quán của Điềm Điềm mua hộ mình hai cốc trà sữa nóng được không! Bạch Hiểu Niên âm thanh không che giấu được vui sướng.
Được.
Cúp điện thoại, Tố Tâm muốn tới quán của Điềm Điềm, nói với Hứa Trạch Vũ một câu: Anh thả tôi xuống quán của Điềm Điềm là được rồi, đài truyền hình cũng gần đó, tôi mua đồ xong tự mình đi cũng được.
Không sao, tôi đưa cô đi...
Hứa Trạch Vũ đánh bật xi nhan, đem xe ngừng ở ven đường.
Cám ơn anh đã đưa tôi đến đây, từ đây đến đài truyền hình cách có vài bước, tôi tự mình đi là được rồi...
Tố Tâm nói xong xuống xe, Hứa Trạch Vũ cánh môi giật giật, còn chưa kịp giữ cô lại, cửa xe đã bị đóng lại.
Nhìn Tố Tâm tiến vào quán của Điềm Điềm, đứng ở trong quầy, Hứa Trạch Vuc chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định rời đi.
Quán của Điềm Điềm đặc biệt hot, mỗi lần đến mua đều phải xếp hàng, Tố Tâm không thích ăn đồ ngọt, nhưng lại thường xuyên mua giúp Bạch Hiểu Niên ở đây.
Mua trà sữa xong, Tố Tâm mang theo đồ ăn vặt cùng trà sữa đi ra, nhìn thấy Hứa Trạch Vũ đang đứng ở bên cạnh xe hút thuốc.
Thấy Tố Tâm đi ra, Hứa Trạch Vũ dập điếu thuốc lá, đối với Tố Tâm lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Vừa nãy Hứa Trạch Vũ đã đi rồi nhưng lúc đợi đèn xanh đèn đỏ lại trần trừ.
Hứa Trạch Vũ quay lại, lúc nhận được tin Hứa Khai trở về cậu đặc biệt xúc động, cậu chưa bao giờ cảm thấy sinh mệnh của mình lại yếu đuối đến như vậy.
Có một số việc cậu không muốn chờ thêm nữa để sau này phải hối hận, có mấy lời không thể chờ đến lúc có cơ hội rồi mới nói ra được.
Hứa Trạch Vũ đi tới trước mặt Tố Tâm, đưa tay muốn cầm giúp túi đồ trong tay cô, lại bị cô né tránh.
Đài truyền hình đi vài bước là tới, cũng không đến 3 phút, không cần tiễn tôi đâu...
Tố Tâm, tôi có lời muốn nói với cô... Hứa Trạch Vũ rất ít khi gọi thẳng tên cô như thế, cậu đều là theo chân Hứa Khai cùng nhau gọi cô là Tố Tố.