Trên tóc anh còn mang theo nước, từng giọt nước uốn lượn theo phần gáy đi xuống, chưa chảy hết xuống đã chạm phải khuôn mặt của Tố Tâm, ấm áp khiến cho Phó Kiến Văn không rõ ràng đây chính là nước trên tóc hay là nước mắt của Tố Tâm.
Phó Kiến Văn cúi đầu nhìn xem Tố Tâm đang sít sao ôm eo của mình, một tay Phó Kiến Văn quàng lấy bả vai gầy gò của Tố Tâm, giọng nói ôn nhu vang lên ở trên đỉnh đầu cô, có mấy phần khàn khàn, giọng nói đặc biệt từ tính gợi cảm: Làm sao vậy! Hử!
Tố Tâm không nói lời nào, nước mắt cứ thế chảy ra, cô ôm Phó Kiến Văn càng chặt hơn, khuôn mặt nhỏ dán chặt vào lồng ngực Phó Kiến Văn, lắc đầu.
Lồng ngực của Phó Kiến Văn thật ấm áp, ấm áp khiến người ta lưu luyến...
Bàn tay của Tố Tâm chạm lên tấm lưng còn chưa lau khô của Phó Kiến Văn, nhón chân lên bấu víu vào bả vai anh, đem đầu chôn ở phần gáy, hô hấp dâng lên ở phần gáy nơi khiến cho thân thể của Phó Kiến Văn trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Ngón tay của Tố Tâm bởi vì vừa nãy bị gió lạnh thổi qua mà có phần lạnh lẽo, chạm vào làn da vừa mới tắm xong nước nóng của Phó Kiến Văn, khiến cho Phó Kiến Văn cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Trong hơi thở chính là mùi thơm của tóc Tố Tâm, còn có mùi thơm mê người trên cơ thể...
Bàn tay lạnh lẽo cùng hơi thở ấm áp của cô, mơ hồ khiến Phó Kiến Văn có phản ứng.
Ánh mắt của anh đảo qua máy sấy tóc trên tủ đầu giường, chú ý tới màn hình lóe lên điện thoại, đoán được Tố Tâm đại khái là bởi vì Weibo của anh...
Anh nhếch môi đem cả người Tố Tâm ôm vào trong ngực, nhiệt độ bàn tay nóng bỏ nâng gò má của cô lên, môi mỏng đè xuống, lấy tư thái cường thế đem người tới bên giường đè xuống, bàn tay lớn theo váy ngủ dò xét tiến vào.
Nụ hôn nóng rực của Phó Kiến Văn khiến cho Tố Tâm khó có thể chịu đựng được, hai tay cô gắt gao vịn ở bả vai của Phó Kiến Văn, hô hấp bị tước đoạt sắp nghẹt thở, theo bản năng bàn tay nắm ở bả vai Phó Kiến Văn càng chặt hơn, móng tay đều đâm vào bên trong da thịt anh.
Chuyện nam nữ, thường thường được sự cảm kích kích thích càng trở nên điên cuồng.
Phó Kiến Văn không chịu được muốn gỡ bỏ váy ngủ của Tố Tâm, lại nghe Tố Tâm thở hổn hển kêu anh đi cài cửa lại.
Phó Kiến Văn: ...
Thời điểm như thế này đánh gãy anh thật sự tốt sao!
Đem cửa khóa kỹ! Bằng không thì em không an lòng! Anh nhanh lên một chút... Tố Tâm giục Phó Kiến Văn.
Ngực cô phập phồng kịch liệt, trái tim giống như là muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Trong nhà có ba đứa trẻ con, cô và Phó Kiến Văn lại ở nơi này phóng túng...
Nếu như có đứa bé đột nhiên lại đây, về sau Tố Tâm còn có mặt mũi gặp người sao!
Phó Kiến Văn gian nan chống đỡ ngươgi đứng dậy, đứng dậy đem cửa khóa trái lại, khi trở về, thấy dưới đèn tường, Tố Tâm đang chống nửa thân thể nhìn về phía mình...
Vừa nãy vật lộn, một bên quai váy của Tố Tâm đã bị kéo xuống, lộ ra bả vai trắng nõn cùng nơi đồi núi như ẩn như hiện.
Xương quai xanh của Tố Tâm luôn luôn xinh đẹp, lúc này bởi vì lồng ngực hô hấp kịch liệt, mà xương quai xanh trở nên lúc sáng lúc tối!
Như vậy càng kích thích thị giác của Phó Kiến Văn, để cho Phó Kiến Văn cầm giữ không được, lần nữa đem Tố Tâm áp đảo...