Phó Kiến Văn không phải là không biết có người đang len lén quay chụp, anh không có ngăn cản là bởi vì quan hệ của anh cùng Sở Tầm không có gì mờ ám hết.
“Tôi không say, tôi tỉnh táo hơn so với bất cứ lúc nào! Tỉnh táo đến nỗi trong đầu tất cả đều là anh!” Con ngươi của Sở Tầm rưng rưng, khóe môi nở một nụ cười tự giễu, tầm mắt đảo qua Tố Tâm, nhìn về phía Phó Kiến Văn, “Tôi thích anh nhiều năm như vậy, Phó lão phu nhân cũng đã nói chuyện với gia đình chúng tôi rồi... Tương lai anh sẽ lấy tôi! Chúng ta là có hôn ước! Nhiều năm như vậy... Tôi vẫn luôn chuẩn bị gả cho anh! lòng tôi tràn đầy vui mừng nhiều năm như vậy, nhưng quay đầu lại lại là công dã tràng! Anh nói cho tôi đây là tại sao!”
“Lời này của giám đốc Sở thật đúng là buồn cười, nếu là nói chuyện xong với Phó lão phu nhân rồi, vậy cô đi gả cho Phó lão phu nhân đi thôi!” Mục Đào Đào bị trêu chọc cười một tiếng, mở miệng nói.
Phương Ngôn nhìn về phía Mục Đào Đào nhìn lại, độ thiện cảm tăng thêm một chút.
“Tôi cùng Kiến Văn... Giữa chúng tôi có chuyện cho cô xen vào sao! Cô là cái quái gì! Cô là cái quái gì mà xen mồm vào chuyện của chúng tôi!” Sở Tầm căm tức nhìn về phía Mục Đào Đào.
Mục Đào Đào cười khẽ: “lời nói này của giám đốc Sở lại càng buồn cười hơn rồi, tôi là cái quái gì, tôi đương nhiên cũng giống như giám đốc Sở rồi, chị Tố Tâm cùng Phó tổng mới là vợ chồng, chỉ có hai người bọn họ mới có thể gọi là chúng tôi! Cô và Phó tổng... Chỉ có thể gọi là cô và Phó tổng, kẻ nào cho giám đốc Sở cái quyền xưng chúng tôi trước mặt vợ của người ta như vậy”
“Cô...” Sở Tầm lung la lung lay đưa tay liền muốn cầm lấy chai bia.
Nhân viên đài truyền hình Tấn Giang nhanh chóng đem chai bia dời đi: “Giám đốc Sở! Giám đốc Sở! Có chuyện gì từ từ nói...”
*******
Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu ủng hộ shu đi nào