Vừa nãy lúc Tố Tâm đi vào trạm thú ý, trợ lý của Phó Kiến Văn nói với Đoàn Đoàn... Hôm nay Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm sẽ đi đăng kí kết hôn, sau này sẽ không có ai nói Đoàn Đoàn là đứa trẻ không có mẹ nữa.
Nhóc cũng có mẹ, mẹ của nhóc, chính là người xinh đẹp nhất trên thế gian này!
Phó Kiến Văn ánh mắt thâm thúy nhìn ngũ quan tinh tế của Tố Tâm, trầm giọng nói: Đi thôi...
Tố Tâm gật đầu, tay cô bị Phó Kiến Văn nắm chặt, đã dậy lên một tầng mồ hôi...
Theo bãi đậu xe đến cửa Uỷ Ban cũng không xa, vài bước chân là hai người đã đứng trước cửa ra vào.
Trợ lý của Phó Kiến Văn lấy bản tên đã điền đầy đủ chỉ chờ Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm kí tên là xong.
Tôi không mang bút...
Tố Tâm nói một câu, trợ lý của Phó Kiến Văn lập tức mở âu phục ra, từ trong túi áo móc ra một chiếc bút, mở ra nắp bút, đưa cho Tố Tâm.
Cảm ơn...
Tố Tâm tiếp nhận bút, thấy trên bàn đã chật ních người, cô bèn cầm tờ giấy kề sát tường, chuẩn bị kí tên...
Bút còn chưa chạm đến tờ giấy, chuông điện thoại dồn dập vang lên.
Trợ lý tiểu Lục của Phó Kiến Văn rất tinh ý, tiến lên, giúp Tố Tâm đỡ lấy tờ giấy.
Tố Tâm lần nữa nói cảm ơn, ngữ khí khách khí: Cảm ơn...
Chính là Tố Nguyên điện báo.
Tố Tâm bắt máy.
Đầu bên kia điện thoại Tố Nguyên trầm ngâm chốc lát, tiếng nói trầm thấp của Tố Nguyên vang lên bên tai, Tố Tâm chỉ cảm thấy đại não một mảnh ong ong sau câu nói của Tố Nguyên...Đầu óc đều trống không.
“Tố Tố, Hứa Khai trở về rồi...
Có người gọi điện thoại nói, Hứa Khai trở về rồi, trở về rồi, là thật hay chỉ là một giấc mộng, trong vòng bốn năm Tố Tâm chờ đợi rất lâu, làm rất nhiều việc, hy vọng rất nhiều lần nhưng đến cuối cùng đều là vô vọng.
Hôm nay nhận được cú điện thoại này, Tố Tâm viền mắt đỏ lên... Cả người trầm mặc.
Người là ở trên biển tìm được, không biết trôi dạt bao lâu được người khác phát hiện đem về chăm sóc, bác sĩ nói khả năng không ổn, hiện tại người đang ở bệnh viện trung ương, em mau tới đây! Chậm sợ là không thấy được cậu ta lần cuối rồi!
Tố Tâm siết chặt bút trong tay.
Cô ngẩn ra, nghiêng đầu, đụng phải Phó Kiến Văn.
Cô nhìn Phó Kiến Văn thân mang tây trang, con ngươi đen nháy không chút động, thật khiến người ta không thể biết anh đang nghĩ gì. Ánh mắt ấy xoáy sâu vào nội tâm của Tố Tâm, như đọc được hết suy nghĩ trong lòng cô. Nhưng rồi lại bình thản, không chút gợn sóng, bình tĩnh như nước.
Từ uỷ ban đi ra, Phó Kiến Văn đứng ở bậc thang, trong miệng cắn điếu thuốc.
Ánh mặt trời màu vàng chói mắt, Phó Kiến Văn ngũ quan không chút động.
Anh tìm trong quần tây lấy ra cái bật lửa, một tay che ngọn lửa, đốt một điếu thuốc lá.
Anh không thể nào tìm được một từ để hình dung, hình dung tâm trạng của anh lúc này, nuốt mây nhả khói, hai con mắt nhìn về phía xa một mảng thâm trầm.
Trong túi tiền điện thoại rung lên, anh lấy điện thoại di động ra bắt máy.
Lão Phó, đã làm xong đăng kí chưa! mình cùng Lục Tân Nam đã bao hết một bãi biển, hôm nay chúng ta đi câu cá nướng mực, so với ngồi ở trên bàn uống rượu kích thích hơn nhiều đúng không.! Đường Tranh âm thanh thanh thoát.
Không làm nữa... Phó Kiến Văn gảy gảy điếu thuốc.
Cái kia không có chuyện gì, chúng mình tới biệt thự Lục gia trước đi trước... cậu và chị dâu! Hai người làm xong thủ tục...
Đường Tranh còn chưa nói hết, điện thoại đã bị Lục Tân Nam đoạt mất: Chậm như vậy! Hai người ở uỷ ban lâu như vậy, nếu không được để mình gọi điện thoại cho lãnh đạo!”
Phó Kiến Văn ngậm vào điếu thuốc lá, một tay bỏ túi, sương trắng lượn lờ trước mặt, âm thanh không nóng không lạnh: Không cần đâu, đăng kí không làm nữa.