Nghe được tiếng gõ cửa, tầm mắt của Phó Thiên Tứ nhìn về hướng cửa ra vào.
Sau khi trở lại, Phó Thiên Tứ một mực ở trên giường, không có mở đèn, mơ hồ có thể theo khe cửa nhìn thấy một đoàn bóng đen.
Ăn cơm đi...
Giọng nói của Tố Tâm truyền đến, Phó Thiên Tứ lập tức ngồi dậy ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, sống lưng thẳng tắp, há miệng, cuối cùng nói rồi một chữ: Được...
Tố Tâm mới vừa đem hai đứa nhỏ đặt ở phòng ăn, liền lên lầu thay quần áo, lúc xuống lầu nhớ tới Tiểu Đường Quả nói Phó Thiên Tứ còn ở trong phòng chơi trò chơi, liền thuận tay gõ gõ cửa phòng Phó Thiên Tứ một cái, bảo cậu ta xuống lầu ăn cơm.
Phó Kiến Văn cúp điện thoại với Đường Tranh, đi ra chỉ thấy Tố Tâm còn đứng ở cửa phòng Phó Thiên Tứ, nói một câu: Đường Tranh mới vừa gọi điện thoại lại đây, nói nhờ chúng ta chăm sóc con gái cậu ta một đêm.
Nghe được giọng nói của Phó Kiến Văn, động tác chuẩn bị xuống giường của Phó Thiên Tứ dừng lại, chậm rãi đem một cái chân nhét vào trong dép lê, lẳng lặng ngồi ở trong bóng tối.
Ngoài cửa, Tố Tâm một bộ dở khóc dở cười gật gật đầu, sau đó cùng Phó Kiến Văn đi xuống lầu dưới: Có phải Đường Tranh với mẹ của Tiểu Đường Quả ở cùng nhau rồi!
Bộ mặt Phó Kiến Văn lộ ra một nét cười khoái trá: Nghe nói mẹ của Tiểu Đường Quả đánh Đường Tranh suýt nữa thì lệch mũi, ngoài ra tay trái hình như cũng có chút vấn đề.
Cái này cũng là ngoài ý muốn của Tố Tâm, mặc dù biết mẹ của Tiểu Đường Quả tàn bạo, nhưng cô cũng không nghĩ nghĩ tới lại tàn bạo như thế!
Đường Tranh đến cùng là làm cái gì, mà để mẹ của Tiểu Đường Quả ra tay nặng như vậy...
Âm thanh nói chuyện của Tố Tâm với Phó Kiến Văn càng đi càng xa, Phó Thiên Tứ chau mày ở yên trong phòng, nên làm thế nào để khuyên Tố Tâm quay đầu lại là bờ đây!
...
Trong phòng ăn, hai đứa bé cùng Phó Kiến Văn, Tố Tâm cũng đã ngồi xuống, Phó Thiên Tứ mới chậm chạp đi xuống lầu.
Dì Lý nhỏ giọng hỏi Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn: Ông chủ, phu nhân, bên ngoài trời mưa rồi, hai người bảo tiêu ở ngoài cửa, có cần đưa cho họ một cái ô hay không, với cả mang cho họ một chút cơm!
Dì Lý mềm lòng, cho nên lúc làm cơm đã làm nhiều hơn một ít.
Dì Lý, dì không cần đau lòng đâu, bọn họ đúng giờ sẽ có người thay ca! Ai sẽ cùng cái ông già ngu ngốc kia trông coi cháu 24h không ngủ chứ! Phó Thiên Tứ tùy ý kéo một cái cái ghế ngồi xuống.
Tiểu Đường Quả tò mò nhìn về phía Phó Thiên Tứ, trong lòng suy đoán xem người này có phải anh trai của Đoàn Đoàn hay không.