Hai người đều đã bình tâm lại, cho nên nói chuyện cũng đã lọt tai nhau.
Lục Tân Nam đã thừa nhận là anh ta cưỡng ép Bạch Hiểu Niên, cuối cùng Tố Tâm cũng không thể nói ra.
Đây không phải biểu thị, Tố Tâm cho qua chuyện này...
Chỉ là, cô cảm thấy Phó Kiến Văn nói rất đúng, đầu tiên cần phải chăm sóc cho Bạch Hiểu Niên thật tốt, thứ hai... Đến gạt cha Bạch để không cho ông biết, để giấu được ông, Tố Tâm còn phải nghĩ một biện pháp.
Mẹ của Bạch Hiểu Niên, chính là không chịu nổi nhục nhã mà nhảy lầu, nếu để cho cha của Bạch Hiểu Niên biết... Bạch Hiểu Niên cũng giống như vợ của ông, thử hỏi làm sao ông có thể chịu được!
Tố Tâm không hé răng, nhưng xem như là ngầm thừa nhận đồng ý, cô nhẫn nhịn cặp mắt đau đớn, mở con mắt ra hỏi: “Vậy nếu như, Hiểu Niên tỉnh lại, muốn báo cảnh sát chứ!”
Phó Kiến Văn nhớ tới lời nói của Lục Tân Nam hôm nay, nếu như Bạch Hiểu Niên muốn mạng hay là muốn Lục Tân Nam ngồi tù, Lục Tân Nam nhất định sẽ làm theo.
“Nếu như là vậy, nên làm gì bây giờ...” Phó Kiến Văn nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Anh sẽ không nhúng tay vào.”
Nghe được câu nói này của Phó Kiến Văn, đáy lòng Tố Tâm cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cô ngẩng mặt lên nhìn Phó Kiến Văn một lát, rốt cuộc nước mắt vẫn là vọt ra.
Cặp mắt trong suốt xinh đẹp mang theo sương mù, bên trong tất cả đều là máu đỏ tia, khiến cho Phó Kiến Văn đau lòng không thôi.
“Thật sao!”
Câu hỏi này của Tố Tâm hỏi ra có phần trẻ con.
Trong lòng Tố Tâm biết, Phó Kiến Văn xưa nay đều không phải là người mang trong mình lòng chính nghĩa gì.
Anh đã từng là luật sư, luật sư vốn là nhận tiền của người trừ tai hoạ cho người, trước đó Tố Tâm đều không để ý, nhưng cũng nghe nói qua mỗi lần Phó Kiến Văn nhận án đều với mức giá trên trời, bởi vì anh có thể đem đen nói thành trắng, ép nguyên cáo nhảy lầu tự sát.
“Ừ... Thật!” Phó Kiến Văn gật đầu, đem người ôm chặt, “Một bên là em, một bên chính là Lục Tân Nam, Tố Tố...”
Tố Tâm không đợi Phó Kiến Văn nói xong, cả người xoay người lại, hướng thẳng vào trong lồng ngực của Phó Kiến Văn mà đánh: “Em chỉ muốn anh không nhúng tay vào là tốt rồi!”
Phó Kiến Văn hôn trán Tố Tâm, cánh môi thật lâu không hề rời đi, cứ như vậy đem người ôm vào trong ngực.
Tố Tâm xưa nay cũng không phải là một người được voi đòi tiên người, cô hiểu được đúng mực...
Đứng ở góc độ của Phó Kiến Văn mà nói, Tố Tâm mới nói ra một yêu cầu như thế, kỳ thực một chút đều không quá phận, nhưng Phó Kiến Văn có thể cảm giác được... Tố Tâm vẫn là tràn đầy cảm kích mà ôm lấy anh.
Tố Tâm chịu nhìn vào tình cảm giữa hai vợ chồng họ mà suy nghĩ, Phó Kiến Văn có thể cảm giác được.
Điều này làm cho những cảm xúc buồn bực trong lòng Phó Kiến Văn biến mất, bất ngờ sinh ra ý nghĩ ngọt ngào, anh hôn xuống gò má của cô, cánh môi... Cùng phần gáy...
Nhưng rốt cuộc, Phó Kiến Văn bận tâm đến tâm tình của Tố Tâm nên không có làm gì quá phận, cuối cùng cũng chỉ là ôm lấy cô ngủ thiếp đi.