Tố Tâm có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý: Độ khoảng 9 giờ, tôi nhất định sẽ đến...
Cúp điện thoại, Bạch Hiểu Niên khoác cánh tay Tố Tâm, sợ không kịp thời gian cho nên lôi kéo Tố Tâm đi ra ngoài: Mình nghe lỏm được đầu bên kia điện hình như là Tô Mạn Mạn! Sự việc trên mạng xã hội lần trước cũng là do cô ấy giúp đỡ! Lần này cô ấy nhờ cậu giúp gì sao!
Tố Tâm gật đầu: Cô ấy nhờ mình đóng một phân cảnh không có lời thoại, chỉ vài giây.
Tố Tâm đem điện thoại di động cất vào trong túi xách, đi theo Bạch Hiểu Niên chạy đến cửa thang máy, may là đuổi kịp lúc thang máy xuống.
...
Nhà để xe dưới hầm, Bạch Hiểu Niên dừng xe ở trong bãi đỗ rồi, không biết được kẻ nào ngứa tay cào một đường ở cửa xe của cô.
Bạch Hiểu Niên nhìn chiếc xe màu trắng thân yêu của mình, trong lòng cực kỳ phiền muộn, cô kéo cửa xe lầu bầu một câu: Cái xe thân yêu của mình, sao người khác cứ thích chọc vào vậy, lần thì bị người đâm gãy cửa... lần thì bị người cào vết xước, bực chết được!
Nhà để xe dưới hầm có camera, để mình gọi bảo vệ nhờ chếch camera xem thế nào... Tố Tâm ngồi vào bên trong xe, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bảo vệ, nhờ bảo vệ kiểm tra xem xe của Bạch Hiểu Niên bị ai cào phải.
Bảo vệ vừa nghe liền biết là chuyện gì xảy ra, nói trưa hôm nay mấy người thanh niên không biết làm sao tiến vào nhà để xe, những mười mấy chiếc xe đều bị, xe của Bạch Hiểu Niên không may cũng bị xúi quẩy, vừa vặn bị mấy cái xe kia quệt vào.
Ý của bảo vệ là, những thanh thiếu niên kia đã đi mất, Bạch Hiểu Niên chỉ có thể cùng những người khác tự coi như là mình đen đủi.
Cúp điện thoại, Bạch Hiểu Niên đang chăm chú lái xe, hỏi Tố Tâm: Họ nói thế nào!
Tố Tâm tìm bảo hiểm xe ở trong hộp chứa đồ trên xe của Bạch Hiểu Niên, liếc mấy cái...
Đành dùng đến bảo hiểm, cửa xe chính là bị một đám thanh niên mới lớn làm hỏng, người đã đi rồi!
Tuy rằng buồn bực, nhưng Bạch Hiểu Niên cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà sau lần bị đâm gãy cửa kia cô đã mua bảo hiểm, không vết xước lớn như vậy, chắc cũng phải đi sơn lại cả xe quá, may sao không phải tự móc tiền túi ra trả.
...
Hôn lễ của Hứa Khai được tổ chức ở khách sạn Minh Châu.
Người lớn của Hứa gia không có một người nào đến, họ đối với người con dâu Hạ Hàm Yên này, chỉ có bốn từ “không thể chấp nhận”.
Mặc dù như thế nhưng Hứa Khai vẫn cố chấp cưới Hạ Hàm Yên làm vợ.
Hứa Khai dự định sau khi kết hôn sẽ cùng Hạ Hàm Yên ra nước ngoài sinh sống, Hứa thị những năm này Hứa Trạch Vũ điều hành vô cùng tốt, Hứa Khai cũng không có ý định đoạt lại quyền thừa kế.
Hứa Trạch Vũ đang ở nước ngoài, nghe nói Hứa Khai muốn kết hôn, chạy từ Mỹ trở về, thập phần không tình nguyện trở thành phù rể của Hứa Khai.
Cha mẹ của Hạ Hàm Yên, bởi vì con gái tuôn ra bê bối, lần này cũng vô cùng mất mặt, cho nên cũng không phô trương tin tức con gái mình kết hôn, chỉ mời anh em bạn bè gần gũi.
Hôn lễ, trong tưởng tượng của Hạ Hàm Yên, đây không phải là thứ mà cô ta muốn, nhưng bây giờ thanh danh của cô ta đã bị huỷ, nếu như không phải Hứa Khai, chắc cũng không người nào nguyện ý cưới cô ta làm vợ.
Chỉ là, Hứa Khai buông tha quyền thừa kế của Hứa thị, cái này quả thực làm Hạ Hàm Yên bất ngờ.
Nghĩ đến cuộc sống sau này của cô ta cùng Hứa Khai, trong lòng cô ta không chắc chắn, cảm thấy lúc trước còn không bằng đáp ứng đính hôn cùng Phó Kiến Văn, chí ít về sau sẽ không phải lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền.
Sở dĩ lúc trước Hạ Hàm Yên không muốn đính hôn cùng Phó Kiến Văn mà phải nhờ Tố Tâm giúp đỡ, chính là bởi vì Phó Kiến Văn bắt buộc Hạ gia phải kí một phần thỏa thuận!
Thỏa thuận yêu cầu sau khi đính hôn, Hạ Hàm Yên chuyển vào ở biệt thự của Phó Kiến Văn, phải chăm sóc cho con trai của Phó Kiến Văn, mà hôn lễ... Phải chờ đến khi Hạ Hàm Yên mang thai con của Phó Kiến Văn thì mới được phép tiến hành.
*Hãy bỏ phiếu cho sữa nhaaaa *