Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 128: Chương 128: Làm hỏng chuyện tốt!




Phó Kiến Văn đúng là xấu cực kỳ, biết rõ lỗ tai chính là điểm nhạy cảm nhất của Tố Tâm.

Phó Kiến Văn hôn Tố Tâm, một tay chống ở bên cạnh tóc dài của cô, không kịp cởi quần áo, mở dây lưng ra, kéo quần jean của cô xuống.

Mọi thứ đã lên cao đến đỉnh điểm, lúc Phó Kiến Văn định "làm" hơn nữa, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra...

"Lão Phó!"

Tố Tâm bị doạ sợ, cả người chui thẳng vào trong lồng ngực Phó Kiến Văn trốn.

Phó Kiến Văn nhanh chóng đem chăn đắp lên, che chắn cho Tố Tâm, cặp mắt dồn nén căm tức nhìn về phía cửa ra vào: "Cút!"

Giọng nói đàn ông trầm thấp mạnh mẽ làm cho Tố Tâm ở lồng ngực chấn động đến mức tê cả da đầu.

Đường Tranh không rõ tình huống, vừa bước vào phòng ngủ, đã bị Phó Kiến Văn rống lên một tiếng, lấy tốc độ cực nhanh lui ra đóng cửa lại.

Đứng ở cửa vào, Đường Tranh nghĩ tới vừa nãy "Nhìn thoáng qua", thật giống nhìn thấy trên giường Phó Kiến Văn đang cúi nhìn thân hình ai đó, bên giường còn có một chiếc quần jean của con gái...

Tim đập cực nhanh, Đường Tranh thấp giọng chửi bới: "Mả mẹ nó, tôi đây là vừa làm hỏng việc tốt của Lão Phó sao!"

Đường Tranh tăng tốc hướng về dưới lầu chạy, kêu tên Lục Tân Nam: "Lão Lục..."

Lục Tân Nam đang đứng dưới lầu hút thuốc, nghe được Đường Tranh hoang mang hoảng loạn kêu, ngẩng đầu hướng về phía trên lầu nhìn tới, dập điếu thuốc lá, có chút khẩn trương: "Lão Phó làm sao vậy!"

Hôm nay Lục Tân Nam mở tiệc mời các cổ đông của tập đoàn Khải Đức, chuẩn bị đợi Phó Kiến Văn đi qua, cùng Đường Tranh thăm dò một chút tin tức, Phó Kiến Văn đã nói sẽ qua, nhưng đột nhiên một cú điện thoại liền nói không đi.

Lo lắng thân thể của Phó Kiến Văn không thoải mái, Lục Tân Nam mời rượu một lượt, liền mượn cớ đau đầu, sau đó chạy tới đây.

"Chúng ta đi mau!"

Đường Tranh xuống, lôi kéo cánh tay Lục Tân Nam đi ra ngoài, Lục Tân Nam lông mày căng thẳng, kéo lại Đường Tranh: "Lão Phó làm sao vậy!"

"Lão Phó cùng một cô gái ở trên lầu! Đừng quấy rối việc tốt của người ta, đi mau đi mau!" Giọng nói của Đường Tranh đầy kích động.

Dù sao, Phó Kiến Văn những năm này quả thật như bị cấm dục, thật vất vả mới tiếp tục, bọn anh làm bạn tốt không giúp được gì cũng không thể quấy rầy.

Lục Tân Nam mỉm cười trợn to con mắt, khó tránh khỏi tò mò: "Cậu nhìn thấy! Là ai vậy, nhìn rõ không!"

"Lão Phó đem người bảo vệ rất nhanh, mình mới vừa đi vào đã bị rống một tiếng biến, người ở dưới chăn, mình còn chưa kịp rõ liền cút nhanh đi ra!" Đường Tranh vẫy vẫy tay.

"Đi đi đi đi... Đi mau!" Đường Tranh chỉ muốn đi thật nhanh. Một phần là vì quan tâm Phó Kiến Văn, một phần là sợ mình đã phá hỏng chuyện tốt của người ta sẽ bị ăn mắng. Nhưng trong lòng vẫn vô cùng hiếu kì.

Hai người chuẩn bị đi, Đường Tranh thấy dì Lý còn đang ở nhà bếp thu dọn bát đũa, lòng hiếu kỳ dâng lên đỉnh điểm liền kéo Lục Tân Nam lại, đi tới nhà bếp hỏi một câu: "Dì Lý, hôm nay ai tới vậy, muốn ngủ lại sao!"

"Chính là Tố thư, Tố tiểu thư phải đi, ở chỗ này đợi tài xế đến, nhưng một lúc sau lại nhận được điện thoại muốn dùng máy tính, sau đó thiếu gia liền để tài xế về nghỉ ngơi, chắc là ngủ lại đây rồi..."

"Tố Tâm!" Lục Tân Nam nói chen vào.

Dì Lý cười ha ha gật đầu: "Chính là cô ấy!"

Đoàn Đoàn rất yêu thích Tố Tâm, bà cũng yêu thích Tố Tâm, thậm chí ở trong lòng dì Lý đã đã nhận định Tố Tâm chính là mẹ đẻ của Đoàn Đoàn, nhất định là lúc trước giận dỗi thiếu gia, cho nên mới tách ra...

Nếu như hiện tại hai người có thể hòa hảo, đối với Đoàn Đoàn quả thực là không thể tốt hơn rồi.

Chính là Tố Tâm, Đường Tranh cười càng ngày càng long lanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.