Một tay Tố Tâm nắm chặt bên hông quần áo của Phó Kiến Văn, nhón chân lên, tay nhỏ nắm lấy điếu thuốc lá ở khóe môi Phó Kiến Văn: “Em cũng muốn thử xem thuốc lá có gì tốt hơn...”
Nói xong, Tố Tâm liền muốn đem điếu thuốc lá của Phó Kiến Văn về bên mép của mình hút thử.
Con mắt của Phó Kiến Văn càng sâu, ánh mắt thẳng tắp khóa chặt bàn tay đang dơ lên khuôn mặt nhỏ trắng mịn, bàn tay lớn dùng sức giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, con mắt tựa nhìn chăm chú con mồi nhìn Tố Tâm, cúi đầu liền đem điếu thuốc lá trên tay nhỏ của Tố Tâm đưa đến bên môi của chính mình, hít một hơi thật sâu, khi Tố Tâm còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị đặt ở trên khung cửa sổ.
Một tay Phó Kiến Văn chống khung cửa, mang theo chút khói thuốc, hung hăng hôn cái miệng nhỏ càng ngày càng ngọt của Tố Tâm...
Bị vách tường ngăn lại, Tố Tâm kiễng mũi chân, một bên tay không có bị Phó Kiến Văn trói lại ôm lấy phần gáy của anh, chủ động mở miệng nhỏ ra nghênh tiếp nụ hôn đó.
Đầu lưỡi cùng khói của điếu thuốc lá cùng nhau xông vào khoang miệng Tố Tâm, mùi vị khổ sở làm cho Tố Tâm sặc đến nỗi nhanh chóng nghiêng đầu né tránh, cô ho sặc sụa một phen.
Phó Kiến Văn liền ôm tay nhỏ của Tố Tâm, ngậm vào điếu thuốc lá, đem người ôm vào trong lòng vỗ nhẹ sống lưng của cô: “Hiện tại cảm thấy thuốc lá có tốt không!”
Tố Tâm bị sặc đến đỏ mặt tía tai, cô cau mày ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn, đoạt lấy nửa đoạn thuốc lá trong miệng anh, vứt trên mặt đất dùng mũi chân vê diệt.
“Về sau đừng hút có được hay không!” Bàn tay nhỏ của Tố Tâm vẫn ôm quanh phần gáy của Phó Kiến Văn, “Điếu thuốc lá nào có ngọt ngào bằng em! Về sau nếu như anh nghĩ muốn hút thuốc... Liền hôn em có được hay không!”
Cặp mắt kia của Tố Tâm sáng long lanh, rõ ràng ngây thơ... Mặt mày bên trong lại mang theo sức mạnh câu hồn đoạt phách của người khác.