Sáng sớm Tố Tâm còn chưa kịp ăn điểm tâm đã đưa Đoàn Đoàn đến bệnh viện rồi.
Tố Tâm ngồi ở bên giường, nắm chặt tay nhỏ của Đoàn Đoàn, một chút đều không cảm thấy đói bụng, cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Đoàn Đoàn, lắc đầu nói: “Em vẫn chưa đói, anh ăn trước đi...”
Phó Kiến Văn vừa mở nắp chai sữa bò: “Đây là lần thứ đầu tiên em gặp phải chuyện này, cho nên khó tránh khỏi lo lắng, nhưng không thể không ăn! Nghe lời, lại đây ăn chút gì!”
Tâm tình của Tố Tâm như vậy Phó Kiến Văn có thể hiểu, lúc Đoàn Đoàn hơn bảy tháng tuổi cũng sinh bệnh bị sốt, trong lòng Phó Kiến Văn cũng là sốt ruột.
Sau đó, Phó Kiến Văn l có kinh nghiệm, liền biết thế nào là nghiêm trọng thế nào là không nghiêm trọng, hầu như mỗi một lần đến mùa này, Đoàn Đoàn đều sẽ bị sốt một hai lần, trước đây Phó Kiến Văn cũng bị luống cuống tay chân, nhưng bây giờ Phó Kiến Văn đã có thể ứng phó tốt.
Hôm nay Đoàn Đoàn sốt hơn ba mươi chín độ xác thực có chút doạ người, trong lòng Phó Kiến Văn quả thực có chút lo lắng, nhưng Tố Tâm đã hoảng rồi, Phó Kiến Văn không thể biểu hiện lo lắng ở trước mặt Tố Tâm, bằng không Tố Tâm sẽ càng lo lắng hơn.
Tố Tâm quay đầu lại nhìn về phía Phó Kiến Văn đúng lúc đang cúi đầu mở túi đồ ăn, một thân áo sơ mi âu phục sạch sẽ, giữa lông mày tất cả đều là trầm ổn nội liễm.
Những năm gần đây, Phó Kiến Văn vẫn luôn một mình nuôi Đoàn Đoàn, Tố Tâm vẫn luôn nghĩ không biết những năm này Phó Kiến Văn làm sao có thể chăm sóc được Đoàn Đoàn!
Nếu như là để cho cô một mình nuôi đứa trẻ, khả năng cô sẽ không qua được!
Tố Tâm uống mấy ngụm sữa bò, ăn hai miếng bánh bao nhỏ, những cái khác đều không muốn ăn.
Chất lỏng truyền được một nửa, Đoàn Đoàn mơ hồ tỉnh lại, nhóc nhìn thấy Tố Tâm ở bên giường, tiểu sữa âm khàn khàn gọi Tố Tâm: “Mẹ...”
Tố Tâm cười ra, lấy tay sờ lên đầu nhỏ của Đoàn Đoàn: “ừ, nhiệt độ đã giảm xuống không ít!”