Chị dâu gọi là cái gì nhỉ mình mới vừa không nhớ kỹ, chỉ nghe nói là làm phát thanh viên ở đài truyền hình...
Gọi Tố Tâm, chính là chương trình 6h đến 8h tối, mình có nghe qua... Giọng nói đặc biệt êm tai! Nghe nói là một đại mĩ nhân!
Đường Tranh dưới bàn dùng chân đá Lục Tân Nam: Lời mình nói cậu nghe thấy được không?
Lục Tân Nam dụi tắt điếu thuốc lá rồi lên tiếng: Mình mới không điếc, chính là cảm thấy kết hôn, cũng quá đường đột đi...
Trên bàn chơi bài, có người nghe được, cười hỏi một câu: Lão Phó cùng Tố Tâm kết hôn sống qua ngày, Lục Tân Nam cậu không vui cái gì!
Cậu ta từ nhỏ đã thầm mến Lão Phó... Đường Tranh đùa giỡn nói một câu, sau đó cầm điện thoại lên, nói: Mình đi gọi điện cho bạn gái nói một tiếng, thu xếp một chút thời gian để đến gặp chị dâu.
...
Rạng sáng hôm sau, Bạch Hiểu Niên từ phòng ngủ của Tố Tâm đi ra, mơ mơ màng màng đi nhà bếp mở tủ lạnh cầm bình nước, mới vừa uống một hớp, quay đầu liền nhìn thấy Tố Tâm cùng bánh bao nhỏ đang ngủ ở trên ghế sa lon.
Bạch Hiểu Niên sững sờ.
Tố Tâm ngồi trên mặt đất, cánh tay gối đầu, tay cầm bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn, nằm sấp ở trên ghế sa lon còn chưa tỉnh.
Ánh nắng sáng sớm kéo đến cửa sổ cửa sổ sát đất chiếu vào, tia sáng màu vàng phác hoạ bóng người của Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn, phảng phất ở trên người bọn họ một tầng tia sáng.
Bạch Hiểu Niên nghiêng người dựa vào bàn ăn, một tay cầm bình nước... Một tay chống lên bàn ăn.
Liên quan với thân phận của Đoàn Đoàn, Bạch Hiểu Niên đã biết được...
Chỉ là, Tố Tâm cũng không phải là bởi vì yêu thích Phó Kiến Văn mới cùng con riêng của anh tạo dựng mối quan hệ.
Tia sáng chiếu lên gương mặt trắng nõn hoàn mĩ của Tố Tâm, lông mi cô run lên... Chậm rãi mở mắt ra.
Cậu là ở chỗ đó ngủ một đêm!
Thanh âm của Bạch Hiểu Niên truyền đến,Tố Tâm híp con mắt lại để che bớt ánh sáng... Mở mắt hướng về phía âm thanh phát ra, lại chỉ có thể nhìn thấy một đoàn mấy cái bóng...
Thẳng đến lúc Bạch Hiểu Niên bưng sữa nóng đi tới trước mặt cô, cô mới có thể nhìn rõ, thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn cùng tấm thân xinh đẹp của Bạch Hiểu Niên
Đoàn Đoàn còn đang nắm tay Tố Tâm, một chút ý tứ thức dậy cũng không có.
Tố Tâm thay Đoàn Đoàn đắp lại chăn do đêm hôm qua bị Đoàn Đoàn đá văng ra, cẩn thận từng li từng tí rút tay của mình ra, đem cánh tay nhỏ của Đoàn Đoàn đắp kín...
Đoàn Đoàn trong lòng bàn tay không thấy có phần không quen, chau mày lật người,miệng nhỏ chẹp mấy lần, lúc này mới lại ngủ say.
Bạch Hiểu Niên đem sữa bò đưa cho Tố Tâm, thấy gương mặt bên phải của cô đều là dấu hằn của tay áo, Bạch Hiểu Niên có chút nổi giận, hỏi: Làm sao người lại ở nơi này!
Mấy giờ rồi! Tố Tâm hỏi.
Ở nơi này nằm một đêm, cổ của cô đều là đau nhức, cô duỗi tay... Xoa cổ của mình.
Sáu giờ rưỡi... Bạch Hiểu Niên ngồi xuống phía dưới chân của Đoàn Đoàn, vắt hai chân nhìn về phía Tố Tâm đang ngồi dưới đất, Cậu không phải đi đón cái bánh bao này đến đây ngủ chứ!
Không có, tối ngày hôm qua Phó Kiến Văn đưa tới!
Thật coi mình là mẹ của đứa trẻ... Bạch Hiểu Niên trong thanh âm mang theo vài phần ý cười.
Cậu nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức đứa nhỏ... Tố Tâm hạ thấp giọng nói một câu.
Cách 8 giờ còn có hơn một tiếng, còn có thể để Đoàn Đoàn ngủ hơn một tiếng nữa...
Tối hôm qua Tố Tâm bị Đoàn Đoàn nắm lấy tay, đành phải ngồi lại dỗ nhóc, không ngờ lại ngủ quên. Một đêm trôi qua... cả người đều đau nhức.