Kỷ Vận vỗ nhè nhẹ cái mông nhỏ của Tố Nhiên, hát ca khíc dỗ dành cô ta ngủ, Tố Nhiên nhớ rõ ca khúc mà Kỷ Vận hát, đó chính là cô bạn nhỏ cũng sẽ không khác mẹ!
Tố Nhiên cũng đã từng vì được mẹ hát ru mà kiêu ngạo.
Lúc ấy, mẹ con tình thâm!
Sự dịu dàng thắm thiết đã sớm bị Tố Nhiên quên nhiều năm, Hôm nay được nghe lại ca khúc này, tất cả như biến thành lưỡi dao sắc bén đâm rách trái tim cô ta, làm cho cô ta hối hận vì sao lúc ấy cô ta lại đối xử tàn nhẫn đối với Kỷ Vận như vậy, không hiểu chuyện như vậy! chà đạp lên tình cảm mà Kỷ Vận đối với cô ta như vậy.
Tố Tâm thấy Tố Nhiên quay lưng đi không dám nhìn Kỷ Vận, hai vai run rẩy, thấp giọng nói: “Đi qua ngồi cùng mẹ một chút!”
Tố Nhiên cắn chặt hàm răng, nhanh chóng lau đi nước mắt, gật gật đầu, bởi vì mũi nghẹn cho nên không có lên tiếng.
Người giúp việc đỡ Kỷ Vận đi tới ô ghế mây ngồi, trên ghế mây có lót một cái nệm êm, lại đem điểm tâm cùng hoa quả và trà nóng lên.
Mặc dù Kỷ Vận không có trả lời, nhưng người chăm sóc vẫn là ôn nhu nói cho Kỷ Vận sau đó cô ta phải làm cái gì...
Tố Tâm liền đứng ở dưới mái hiên, nhìn xem Tố Nhiên đi xuống bậc thang, ngồi xuống ở bên cạnh Kỷ Vận, Tố Tâm rời đi đem không gian để cho Tố Nhiên cùng Kỷ Vận.
Hải Thành cuối mùa thu, vị trí biệt thự trong núi vẫn còn có chút lạnh.
Tố Nhiên đem tới những món điểm tâm mà Kỷ Vận thích ăn mở ra, đặt ở trên bàn tròn nhỏ.
Những điểm tâm này, Tố Nhiên phải tốn chút thời gian mới tìm được, bởi vì tiệm điểm tâm quen thuộc đã sớm rời đi chỗ khác, Tố Nhiên hỏi thăm chung quanh mới tìm được.
Còn chưa mở miệng nói chuyện, Kỷ Vận nhìn thấy điểm tâm trên bàn được mở ra, con mắt sáng ngời...
Bà cầm qua bánh Quế Hoa Cao, nỉ non lên tiếng: “Nhiên Nhiên thích nhất!”