“huấn luyện viên Phó, buổi chiều nếu như là không có chuyện gì, vậy tôi xin phép về trước!” Vưu Nại Nại nói xong nhìn về hướng Tố Tâm, biết Tố Tâm dễ nói chuyện.
Tố Tâm gật gật đầu.
Vừa nãy đuổi cũng không đi, vào lúc này nghe được Đường Tranh muốn tới, liền xoay mặt muốn đi, giữa hai người hẳn là có chuyện gì xảy ra...
Phó Kiến Văn không có vạch trần: “Nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày! Nếu không ai gọi điện thoại cô không cần qua đến.”
Vưu Nại Nại gật đầu, cảm giác công việc này của mình cũng dễ dàng hơn một chút.
...
Còn chưa ăn xong tô mì mà Phó Kiến Văn chuẩn bị thì Đường Tranh đã tới rồi, anh ta vừa vào cửa liền hỏi: “Vưu Nại Nại đâu rồi!”
“Nại Nại đã đi rồi!” Tố Tâm bưng tô mì lên từ từ thổi một hơi.
“Lão Phó! Cậu làm sao có thể để Vưu Nại Nại đi rồi!” Con mắt của Đường Tranh trợn thật to.
Phó Kiến Văn một bộ lười biếng dáng dấp ngồi ở trước bàn ăn, ngước mắt liếc nhìn Đường Tranh, một bộ muốn cười nhưng không cười: “Vưu Nại Nại phải đi chẳng lẽ mình còn phải đem người chói lại cho cậu!”
Đường Tranh: “...”
Mỗi một lần hai người bọn họ thân mật sau đó đều là như thế này, Vưu Nại Nại ngày thứ hai liền không thấy người! Trơn trượt tựa như Cá Chạch khiến cho Đường Tranh không bắt được!
Trong lòng tức giận ảo não, nhưng chuyện này cũng không thể nói với người khác, Đường Tranh chỉ có thể tự cảm thấy ngột ngạt, anh ta đi tới phòng ăn, kéo cái ghế ra ngồi xuống hỏi: “Có đồ ăn sao!”
Phó Kiến Văn chỉ chỉ nhà bếp: “Tự mình nấu...”
Đường Tranh: “...”
Đường Tranh ở nơi này của Phó Kiến Văn cũng không khách khí, anh ta cởi áo khoác âu phục xuống khoác lên ghế dựa phòng ăn, hỏi Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn: “Hai người còn muốn ăn không! Tôi làm thêm một chút...”
Tố Tâm lắc đầu: “một bát trước mặt tôi còn không ăn xong đây!”
Không yên lòng vì không biết Đường Tranh có thể làm cơm hay không, Tố Tâm lại hỏi một câu: “Có muốn tôi tới giúp một chút không!”
“Không cần.” Đường Tranh kéo tay áo sơmi lên, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra.