Bên ngoài bệnh viện, bầu trời đã tối đen
Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam đứng ở khuôn viên khu nội trú, Phó Kiến Văn hỏi Lục Tân Nam mượn bật lửa, sau đó đốt lên một điếu thuốc lá
Trong sương trắng lượn lờ, đốm lửa lúc sáng lúc tắt
Lục Tân Nam một tay che chở cái bật lửa, ấn xuống mấy lần đều không cháy, buồn bực kéo điếu thuốc lá ở khóe miệng xuống, xoay người ngồi lên ghế dài ở khuôn viên, ngồi xuống, hai tay dùng sức chà xát gương mặt, muốn xoa đi bộ mặt chán chường của mình nhưng lại đụng phải vết thương do vừa nãy Tố Tâm để lại trên mặt, vốn dĩ vết máu đã ngưng tụ, nhưng vì xoa đi xoa lại máu lại rỉ ra
Lục Tân Nam vốn là trắng nõn đẹp đẽ, ngũ quan cương nghị tinh xảo, nhưng đôi tròng mắt lại đầy tia máu đỏ, khiến anh ta trở nên nhiều hơn mấy phần khổ sở
Mấy người y tá đi ngang qua trước tiên đều chú ý tới Phó Kiến Văn, trong lòng nai vàng ngơ ngác, tiện đà nhìn sang Lục Tân Nam, ánh mắt lộ ra vẻ kinh diễm
Con mắt sâu thẳm như gương của Phó Kiến Văn híp lại, khóe môi phun ra khói trắng, một tay bỏ túi, gạt gạt tàn thuốc, cau mày hỏi: "Bạch Hiểu Niên là chuyện gì xảy ra! Nói thật "
Dù da mặt Lục Tân Nam rất dày, nhưng anh ta cũng không đến nỗi sẽ nói ra quá trình làm chuyện kia của mình và Bạch Hiểu Niên, huống chi quá trình mất mặt như vậy
"Không sai, ban đầu là mình ép buộc Bạch Hiểu Niên!" Lục Tân Nam cắn chặt quai hàm, không nói tỉ mỉ"Khi mình làm xong, mình không nên để cô ấy ở nơi đó chờ mình!"
Lúc đó Lục Tân Nam hoang mang hoảng loạn chật vật kết thúc lần đầu tiên làm chuyện kia của mình và Bạch Hiểu Niên, tuy rằng giả vờ trấn định, nhưng trong lòng anh ta khó tránh khỏi hoang mang, Bạch Hiểu Niên nói muốn uống nước, Lục Tân Nam không nghĩ nhiều liền đi lấy nước
Nhưng lúc ấy, Bạch Hiểu Niên cũng không hề biểu hiện ra chút nào là muốn chết!
Lúc Lục Tân Nam bảo Bạch Hiểu Niên làm người phụ nữ của anh ta, tuy rằng Bạch Hiểu Niên không trả lời thẳng, nhưng trong lúc anh ta ra vào cũng không có giãy giụa nữa!
Lục Tân Nam cho rằng, đó là một loại đồng ý ngầm
Lục Tân Nam cũng chỉ nói với Phó Kiến Văn một câu như vậy, sau đó những thứ khác cũng không nói nhiều hơn
Phó Kiến Văn nắm chặt nắm đấm, hít một hơi thuốc lá, tàn thuốc dài thêm nửa đoạn
Phó Kiến Văn cau mày, một lát mới nói: "Lục Tân Nam, đầu óc cậu xảy ra vấn đề sao! Cậu muốn dạng phụ não nào mà không có, nhất định phải mạnh mẽ cưỡng ép bạn thân của Tố Tố như vậy sao!"
"Lão Phó, chuyện lần này, cậu không nên nhúng tay vào, nếu nhúng tay sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của cậu và Tố Tâm!"
"Cậu cảm thấy bây giờ còn chưa ảnh hưởng!" Phó Kiến Văn hỏi ngược lại
Hầu kết Lục Tân Nam nhẹ nhàng trượt, không hé răng
Phó Kiến Văn không chịu nổi Lục Tân Nam trầm mặc như vậy, chân mày anh nhíu chặt hơn, thuốc lá cũng vứt ở trên mặt đất, dùng chân vê diệt, hai tay bỏ túi, từ trên cao nhìn xuống Lục Tân Nam hỏi: "Tinh trùng lên não! Là yêu thích! Hay là cái gì khác Thế nào cũng phải có một cái nguyên do, lý do giữa cậu và Bạch Hiểu Niên là cái gì!"
"Lão Phó, xưa nay mình không có vội vã muốn có được một người phụ nữ như vậy! nhưng lần này!" hai con mắt của Lục Tân Nam thất thần, "Mình như bị trúng độc vậy"
Phó Kiến Văn nghe nói như thế, lại rút ra một điếu thuốc đặt ở khóe môi, đưa tay muốn bật lửa từ chỗ của Lục Tân Nam
Lục Tân Nam đem cái bật lửa đã hỏng đưa cho Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn bật mấy lần, nhưng đều không cháy, trong lòng Phó Kiến Văn buồn bực, anh mở mấy viên cúc áo sơmi ra: "Cậu qua lại cùng Bạch Hiểu Niên từ bao giờ!"
"Sau hôn lễ của Hứa Khai, cha của mình nằm viện, vừa vặn cha của Bạch Hiểu Niên cũng đang bằm viện, hai người già bọn họ vừa gặp mà đã như quen, dẫn theo số lần gặp mặt của mình cùng Bạch Hiểu Niên càng ngày càng nhiều"
Lục Tân Nam nói hết sức thành thật, không có ẩn giấu
Cứ mỗi một lần gặp gỡ, hai người bọn họ đều là tràn ngập mùi thuốc súng