“Được!” Tố Tâm gật đầu, “Tôi biết!”
Tố Nhiên bị con ngươi trong trẻo của Tố Tâm nhìn đến chột dạ, ánh mắt né tránh nói: “Nhìn rồi, tôi phải đi!”
“Tôi tiễn cô!”
Hai người cùng nhau đi ra bên ngoài biệt thự, Tố Tâm nói với Tố Nhiên: “Nếu như rảnh rỗi hãy tới thăm mẹ một chút, không muốn gặp lại tôi thì có thể gọi điện thoại nói cho tôi một tiếng, khi tôi tới sẽ không tới cùng lúc với cô! Cô có thể trực tiếp tới, sẽ không có người ngăn cản cô...”
Vừa nãy Tố Tâm nói với hộ công Tố Nhiên đã nghe được, biết sẽ không có người cản cô ta.
Tố Tâm một đường đem Tố Nhiên đưa đến bên cạnh xe, căn dặn: “Lái xe cẩn thận!”
Tố Nhiên kỳ quái gật đầu một cái sau đó kéo cửa xe ra, đang muốn cúi đầu ngồi vào tay lái phụ...
“Nhiên Nhiên!”
Giọng nói lo lắng của Kỷ Vận đột nhiên truyền đến.
Tố Tâm cùng Tố Nhiên cùng quay đầu nhìn lại.
Áo khoác trên người Kỷ Vận rớt xuống, gấp đến độ ngực phập phồng kịch liệt.
Tay vịn cửa xe của Tố Nhiên nắm chặt, da gà toàn thân đều nổi lên, vừa sốt sắng vừa chờ mong nhìn qua Kỷ Vận, con ngươi run rẩy kịch liệt, cánh môi lúng túng, một chữ “Mẹ” thiếu một chút nữa thốt ra...
Nhưng bởi vì có Tố Tâm ở bên người, Tố Nhiên vẫn cứ đem chữ kia nuốt trở vào.
Kỷ Vận cùng Tố Nhiên bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đó, hô hấp của Kỷ Vận đột nhiên dồn dập sau đó cười ra, không quan tâm hộ công la lên, bà chạy về phía dưới bậc thang, cặp mắt hầu như giống Tố Tâm như đúc, phảng phất như là thứ lóng lánh nhất, sáng chói nhất trên thế giới này.
Hộ công nhặt áo choàng rơi ở dưới đất của Kỷ Vận lên, đuổi theo Kỷ Vận...
Mấy người hộ công này đã chăm sóc Kỷ Vận tương đối lâu, luôn biết Kỷ Vận vẫn luôn rất yên tĩnh, đây là lần thứ nhất bọn họ gặp phải tình huống như thế.
Thế giới phảng phất đều chậm lại, Tố Nhiên chỉ có thể nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của chính mình.