Tố Nhiên không nhịn được cắn môi, như trước không thể ngăn cản tiếng khóc của chính mình từ trong khóe môi tràn ra.
Hành động như vậy của Kỷ Vận khiến cho tâm tư của Tố Nhiên như tan nát, khiến cho cô ta vừa hổ thẹn vừa đau lòng.
Thấy con gấu nhỏ không ăn, Kỷ Vận một mặt gấp gáp...
Vừa vặn trong phòng bếp đã làm xong bánh bao, hộ công bưng tới, khom lưng ôn nhu khuyên Kỷ Vận ăn thêm chút nữa.
Sáng sớm hôm nay, Kỷ Vận không có ăn bao nhiêu, Kỷ Vận nhìn bánh bao hấp sau đó nói một câu: “Nhiên Nhiên yêu thích sủi cảo!”
Hộ công tính khí rất tốt, cười cười nói với Kỷ Vận: “Vậy thì tốt, tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị sủi cảo, một lúc nữa phu nhân cùng với Nhiên Nhiên ăn có được không!”
Tố Nhiên đứng ở một bên, nhìn xem Kỷ Vận gật đầu, yết hầu cô ta căng đau, cô ta quay lưng đi, nước mắt dù có lau thế nào cũng đều không khô.
Hộ công lần nữa sai phòng bếp chuẩn bị sủi cảo cho Kỷ Vận, mấy người chăm sóc cho Kỷ Vận đều là những người vô cùng có tâm, cho nên trong nhà bếp bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh, chuyện này đã sớm là chuyện thường tình ở ngày, nhà bếp không có dong dài lập tức chuẩn bị một lần nữa.
Tố Nhiên cảm giác mình không thể tiếp tục ở lại bên cạnh Kỷ Vận, cô ta đè nén nội tâm như sắp rách nát của mình xuống.
Tố Nhiên hỏi hộ công xem phòng rửa tay ở nơi nào, sau đó tránh đi phòng rửa tay.
Tố Nhiên dựa vào cửa khóc một hồi sau đó mở vòi nước ra, vốc nước lạnh rửa mặt.
Tôa Nhiên đứng lặng người khoảng mười mấy phút, sửa sang xong gương mặt của mình, vành mắt đỏ bừng đi ra khỏi phòng rửa tay.
“Về sau nếu như vị Tố tiểu thư này lại đây, mọi người liền trực tiếp cho người đi vào, không cần ngăn cản!”
Tố Nhiên từ phòng rửa tay đu ra liền nghe đến trên lầu truyền tới giọng nói của Tố Tâm, động tác đóng cửa của Tố Nhiên dừng lại, ngửa đầu...
Thấy Tố Tâm liền đứng ở lầu hai, đang nói chuyện cùng người hộ công lớn tuổi lúc nãy, Tố Nhiên nhấc chân đi về cửa cầu thang đi đến.