Mạc Vân Trà Sữa
Tố Tâm nắm túi ly non, nói rõ ràng từng câu từng chữ
Ở trong lòng Sở Tầm đã tưởng tượng ra vô số tình huống khi gặp Tố Tâm, duy nhất chỉ không nghĩ tới thái độ này của cô
Rất xa, Sở Tầm nhìn thấy một bóng người
Che dù, ở trong trời mưa to mà tới
Dưới ô, là một người đàn ông ngũ quan anh tuấn cương nghị, môi mỏng hơi cười, mặc một thân quần áo ở nhà màu đen, một tay bỏ túi mà đến, dưới bầu trời âm u, hình ảnh kia Giống như là một bức tranh thuỷ mặc!
Thấy trong tay Tố Tâm chỉ cầm một chai nước tương, không có ô, Sở Tầm biết Phó Kiến Văn chính là tới đón Tố Tâm
Sở Tầm lau nước mắt, bình tĩnh lại
Thừa dịp Phó Kiến Văn còn chưa tới, Sở Tầm mở miệng nói: Tố Tâm, tôi rất yêu Phó Kiến Văn! Thật sự rất yêu, bất luận là bởi vì Đoàn Đoàn hay là bởi vì Phó Kiến Văn, tôi muốn vị trí kia của cô!
Tố Tâm nhìn về phía Sở Tầm, ánh mắt trong suốt, không mảy may sợ hãi
Tuy rằng cô và Phó Kiến Văn đã kết hôn, nhưng tôi không phải là không còn cơ hội, tôi sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ để cướp Phó Kiến Văn khỏi cô, nhưng Tố Tâm Ngày sau còn dài, nếu như tôi có cơ hội đoạt được Phó Kiến Văn, tôi sẽ không do dự! Hi vọng cô có khả năng khiến cho Phó Kiến Văn mãi mãi yêu cô!
Sở Tầm nói xong, mang theo túi ly non đựng đồ vừa mua được ở trong cửa hàng tạp hoá, vọt vào màn mưa
Sau đêm đó, nếu như Sở Tầm còn sót lại một chút dũng khí đối mặt với Phó Kiến Văn, nhưng tới khi Phó Kiến Văn đứng ở trước mặt rất nhiều người giới thiệu Tố Tâm là vợ của anh thì tất cả dũng khí của Sở Tầm đã biến mất
Sở Tầm đứng ở trước mặt Tố Tâm nói những câu kia, không phải nói giỡn
Cuộc đời ngắn như vậy, yêu một người lại khó như vậy!
Sở Tầm thật vất vả mới yêu một người, làm sao cam lòng buông tay như vậy!
Hiện tại cô ta không có cách nào xuất hiện trước mặt Phó Kiến Văn, nhưng một ngày nào đó cô ta sẽ dũng cảm đối mặt, thứ cô ta cần là thời gian!
Sở Tầm chạy qua sát vai Phó Kiến Văn, bước chân trong nháy mắt bỗng nhiên muốn dừng lại, cô ta chạy qua Phó Kiến Văn một đoạn, dừng bước lại, quay đầu lại
Cô ta hy vọng Hy vọng Phó Kiến Văn có thể quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái, dù là một cái thôi, cô ta sẽ nguyện dùng tất cả thủ đoạn của mình để chiếm lấy Phó Kiến Văn
Nhưng bước chân của Phó Kiến Văn, lại chưa bao giờ dừng lại
Nơi xa, xuyên qua màn mưa, Phó Kiến Văn mơ hồ nhìn thấy ý cười trên khoé mắt Tố Tâm, khiến cho cả người cô đều trở nên không chân thực
Đại khái ở nơi nào xuất hiện Tố Tâm, Phó Kiến Văn cũng sẽ không nhìn đến những người khác
Sở Tầm không biết nguyên nhân Phó Kiến Văn thích Tố Tâm là cái gì là vì lúc trước Lục Tương Tư đem Đoàn Đoàn giao cho Tố Tâm, hay là anh thật lòng yêu Tố Tâm!
Điều này Sở Tầm cũng không rõ ràng, rốt cuộc thì Lục Tương Tư kia, đến cùng là có vị trí gì ở trong lòng Phó Kiến Văn
Phải chăng Lục Tương Tư vô cùng quan trọng đối với Phó Kiến Văn, cho nên bởi vì Lục Tương Tư coi trọng Tố Tâm, đem con giao cho Tố Tâm, cho nên Phó Kiến Văn mới yêu Tố Tâm!
Trong lòng Sở Tầm đau xót khó chịu, không rõ trên mặt mình là nước mắt hay là nước mưa, quay đầu lại Chạy về hướng nhà của mình
Phó Kiến Văn che dù đứng ở trước mặt Tố Tâm: Dì Lý nhờ em đi mua chai dầu hào, không may trời mưa mất rồi
Nước mưa rơi xuống mặt ô phát ra tiếng bồm bộp
Tố Tâm siết chặt túi ly non trong tay, thấy ống quần cùng giày của Phó Kiến Văn đều đã ướt, trong lòng không phải là không có cảm động
Tố Tâm nhếch môi, cười chui vào dưới ô của Phó Kiến Văn, động tác tự nhiên lại vô cùng thân thiết khoác lên cánh tay đang giơ ô của Phó Kiến Văn: Mưa lớn quá, lúc em biết trời mưa thì ô đã bán hết mất rồi!
Giọng nói trong trẻo của Tố Tâm cơ hồ đã bị tiếng mưa đánh vào mặt ô dập tắt
Phó Kiến Văn tiếp nhận túi ly non ở trong tay Tố Tâm, đáy mắt có ý cười dung túng cùng sủng nịnh: Về nhà thôi!
Tố Tâm gật đầu: Vâng! Về nhà
Gió to cộng với mưa to thổi đến khiến cho lá cây cùng nước mưa đồng loạt rơi xuống, đập trên mặt ô, âm thanh có chút đáng sợ
Mới đi một đoạn, cả hai người đã ướt hết, gió lạnh thổi đến Da gà da vịt thi nhau nổi lên
Tố Tâm ôm chặt cánh của Phó Kiến Văn hơn, để bám lấy một chút hơi ấm
Phó Kiến Văn thay đổi tay nâng ô, cánh tay trái ôm lấy bả vai Tố Tâm, tận lực ôm cô vào lòng, thay cô tránh đi mưa gió
*Các nàng đã tìm được Phó Kiến Văn của đời mình chưa nào? Sữa sắp tìm được rồi nè *