Lúc này Phó Thiên Tứ đã là một bộ tinh thần phấn chấn, sạch sẽ xinh đẹp.
Đoàn Đoàn đã cởi áo khoác ea ngồi ở trên ghế sa lon, thân thể nhỏ bé mềm mại dựa vào người Tố Tâm, bộ dáng buồn ngủ.
Đoàn Đoàn rốt cuộc là đứa bé, sáng sớm hôm nay bởi vì phải đi Kim Thành thăm ông bà nội Phúc cho nên hưng phấn dậy quá sớm, vào lúc này không nhịn được mí mắt đánh nhau, đầu nhỏ gật như gà mổ thóc.
Tố Tâm rón rén mặc áo khoác lên cho Đoàn Đoàn, nhỏ bé dụi dụi con mắt của mình, ở trên lông mi còn dính mấy giọt nước mắt nhỏ vụn, nhóc nói: “Xuất phát!”
Tố Tâm cười, cô ngồi xổm ở trước sô pha cài áo cho Đoàn Đoàn, khắp nơi đều là ôn nhu: “Ừ! Chúng ta xuất phát, Đoàn Đoàn mệt nhọc thì tựa vào bả vai của mẹ ngủ một hồi, chờ đến nhà bà nội rồi mẹ gọi con dậy! Đến lúc đó Đoàn Đoàn của chúng ta tinh thần sảng khoái có thể chơi cùng ông bà nội nhiều hơn!”
Đoàn Đoàn còn buồn ngủ, nhóc gật gật đầu.
Vốn dĩ Phó Kiến Văn gọi tiểu Lục tới đưa một nhà ba người bọn họ đi.
Hiện tại Phó Thiên Tứ muốn đi, Phó Kiến Văn để tiểu Lục lái xe theo ở phía sau.
Tiểu Lục vốn cho là Phó Thiên Tứ sẽ ngồi chiếc xe của mình, không nghĩ tới sau khi Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn lên xe xong, Phó Thiên Tứ vô cùng tự nhiên kéo cửa tay lái phụ xe của Phó Kiến Văn ra ngồi xuống.
Tiểu Lục một mình cô đơn: “...”
Trên xe, Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn đang buồn ngủ, chờ xe nhiệt độ trong xe ấm lên, lúc này cô mới chậm rãi cởi áo khoác ra cho Đoàn Đoàn.