Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 920: Chương 920: Trở về khách sạn cũng có thể tiêu cơm




Hôn đến khi gương mặt của Tố Tâm đã ửng hồng, bởi vì thiếu dưỡng khí cho nên đại não từng trận trống không, lúc này Phó Kiến Văn mới buông Tố Tâm ra...

Hai người thở hổn hển, cái trán giằng co.

"Chúng ta trở về khách sạn, cũng có thể tiêu cơm..."

Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của Phó Kiến Văn nghe đặc biệt gợi cảm, khiến người ta khó mà chống cự.

Tố Tâm nhắm hai mắt, cảm nhận được cánh môi đang mấp máy của Phó Kiến Văn, ở giữa tuôn trào ra những luồng nhiệt khí đảo qua mũi của cô, khiến cô cũng không ngừng động tình, cô khẽ gật đầu một cái, lúc này mới mở mắt ra nhìn phía Phó Kiến Văn, nói: "Được..."

Phó Kiến Văn sít sao lôi kéo bàn tay của Tố Tâm, cấp thiết quay trở về khách sạn, phát hiện lòng bàn tay của Tố Tâm đã toát ra một tầng giọt mồ hôi nhỏ, Phó Kiến Văn thả chậm bước chân, kéo bả vai của Tố Tâm qua, ôm lấy cô đi về phía trước.

Hai người mới vừa vào thang máy khách sạn, thang máy vừa đóng, Phó Kiến Văn liền không nhịn được đem người hôn điên cuồng.

Sống lưng Tố Tân dán vào vách tường thang máy lạnh lẽo, theo bản năng cô thẳng tắp thân thể, thân thể hướng tới gần Phó Kiến Văn hơn, hai tay leo lên bả vai của anh, đón hùa theo nụ hôn nhiệt tình đó.

Buổi trưa hôm nay khi hai người đang ở trong phòng động một cái liền bùng nổ, nhưng vẫn cứ bị Sở Tầm phá hỏng rồi, vào lúc này Phó Kiến Văn có phần không nhịn được.

Ở phương diện nam nữ, một người luôn luôn có lực khắc chế như Phó Kiến Văn nhưng khi đụng đến Tố Tâm, giống như là kẻ nghiện đụng phải thuốc phiện, muốn ngừng mà không được.

"Tingggg —— "

Thang máy vừa đến, Phó Kiến Vân lôi kéo cổ tay của Tố Tâm bước nhanh về phòng của mình.

Quét thẻ phòng, đem Tố Tâm kéo vào trong gian phòng, hướng về trên tường đẩy một cái liền hôn cuồng nhiệt, một tay xuyên xuống dưới quần của cô, một tay cắm thẻ để bật điện.

Trong bóng tối, hô hấp ồ ồ của Phó Kiến Văn vang lên bên tai Tố Tâm, hô hấp ở nóng bỏng thiêu đốt lý trí của Tố Tâm, tình cảm bị đè nén muốn bộc phát ra, tới vừa nhanh vừa vội, cả người Tố Tâm đều đã mềm thành một vũng nước.

Phó Kiến Văn dường như cũng đã đến cực hạn, trong lúc bối rối không thể cắm trúng thẻ điện vào trong rãnh, thẻ điện theo vách tường bóng loáng rơi xuống trên mặt thảm, một chút âm thanh đều không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.