Nhưng ra ngoài bất ngờ của Tố Tâm, Lý Mục Dương chỉ là dùng sức nắm nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tố Tâm, cong eo cúi người hôn xong, liền buông ra.
“Tôi chờ em ở ngoài...” Lý Mục Dương sát vào Tố Tâm, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được mở miệng ở bên tai cô.
Giọng nói kia dường như rắn độc, mang theo cảm giác mát mẻ chui vào trong ốc nhĩ của Tố Tâm.
Hai tay bên người Tố Tâm đột nhiên nắm chặt, ngẩng đầu, bàn tay bị Lý Mục Dương hôn môi qua dùng sức cọ xát thật mạnh ở trên quần áo.
Chỉ thấy bên trong đôi mắt sâu thẳm của Lý Mục Dương phản chiếu ngũ quan thanh lệ của Tố Tâm, chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mắt đẹp như là tiên nữ từ trong tranh bước ra.
Tố Tâm cùng những người hâm mộ còn lại bắt tay, người còn chưa đi, A Triển đã dẫn người đi vào, bắt đầu phân phát điểm tâm cùng trà sữa và cà phê cho mọi người.
“Mọi người cực khổ rồi! Cực khổ rồi! Tố tiểu thư mời mọi người uống cà phê, trà sữa, ăn chút điểm tâm! Khổ cực mọi người!”
A Triển chuẩn bị rất đầy đủ, mỗi người đều có, đặc biệt là công nhân viên, còn thêm cả bánh gatô!
“Uây... Đây điểm tâm của Mãn Giang lầu! Thật là đắt đây này!”
“Đúng!”
“Còn có phần cho chúng ta nữa! Cực kỳ đắt tiền hơn nữa số lượng mỗi ngày đều có hạn cung ứng! Chị Tố Tâm quả nhiên là có một người chồng có tiền! Thật tốt!”
Có người đi tới cung kính gật đầu với Tố Tâm một cái, nhưng không có đưa cà phê cùng bánh gatô cho Tố Tâm, ngược lại là cho Phương Ngôn cùng Vưu Nại Nại bên người Tố Tâm.
Vưu Nại Nại một mặt cao lạnh từ chối, người kia liền mang sang cho Phương Ngôn.
Bị nhét bánh gatô cùng cà phê vào tay, Phương Ngôn dở khóc dở cười, Phương Ngôn hỏi Tố Tâm: “Em cho người chuẩn bị cho mọi người khi nào vậy!”
Phương Ngôn nâng bánh gatô trong tay của mình lên: “Đúng là điểm tâm của Mãn Giang lầu...”
Tố Tâm nhìn xem A Triển đi vào dặn dò người phát bánh gatô, điểm tâm cùng cà phê, cho nên trong lòng chắc chắn đây là Lý Mục Dương phân phó.
Không biết Lý Mục Dương làm như vậy rốt cuộc là có ý đồ gì, trong lòng Tố Tâm bồn chồn.
...