Cái “Thu thập” này là có ý gì, thân là đàn ông, Đường Tranh biết rất rõ.
Bạch Cẩn Du chính là một bác sĩ nổi danh nho nhã thành thật trong bệnh viện, anh tuấn lại kiên trì, đối với bất kì học sinh nào đều rất lịch sự, rất hòa ái, là Bạch mã hoàng tử trong lòng bao nhiêu cô gái.
Lời này từ trong miệng Bạch Cẩn Du nói ra, quả thực là quá dơ...
“Khụ khụ...” Đường Tranh ho khan một tiếng.
Từ Oản Oản cùng Bạch Cẩn Du đang đứng ở cửa phòng bệnh, bị sợ hết hồn, Từ Oản Oản lập tức buông Bạch Cẩn Du ra, mặt càng phát đỏ: “Đường tổng!”
“Ừ!” Hai tay Đường Tranh bỏ túi, nỗ lực làm ra bộ dáng trang nghiêm nhất.
“Cái kia... Em phải đi trước rồi! Anh... hai anh nhớ ăn khuya!” Từ Oản Oản nói xong, gật đầu cùng Đường Tranh một cái, đỏ mặt trốn nhanh về phía thang máy.
Lúc Từ Oản Oản sát vai qua mình, Đường Tranh quay đầu lại nhìn xem bóng lưng gầy gò của Từ Oản Oản, khóe môi nở nụ cười, có loại cảm giác tuổi trẻ thật tốt.
Hai tay Bạch Cẩn Du cắm vào trong túi áo khoác trắng, nói với Đường Tranh: “Oản Oản mang theo đồ ăn khuya tới, ăn một chút!”
“Không nên ăn rồi! Đồ ăn khuya rõ ràng là của bạn gái nhỏ mang cho cậu, chính là nhìn thấy mình mới tạm thời sửa lại lời nói, mình lại không phải người ngu mà nghe không hiểu!” Đường Tranh đi tới trước mặt Bạch Cẩn Du, giơ tay vỗ vỗ vai Bạch Cẩn Du, nói: “Tuổi trẻ thật tốt, chỉ là... thu thập là cái gì vậy”
Bạch Cẩn Du: “...”
“Cút cút cút cút cút!” Bạch Cẩn Du đẩy tay của Đường Tranh ra, đi về phía trong phòng bệnh.
“Nói bậy không quá thích hợp với bác sĩ Bạch!” Đường Tranh theo sát phía sau, đóng cửa phòng bệnh lại.
“Vậy thì nói dễ nghe một chút, đề nghị cậu cách mình mấy mét...”
Bởi vì có Từ Oản Oản, lo lắng trong lòng Bạch Cẩn Du cùng Đường Tranh như có ánh mặt trời xuyên thấu, nó đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cũng còn mY Vân Lưu Ly không có chuyện gì, chỉ cần Vân Lưu Ly không có chuyện gì, Cố Thanh Thành cũng là có thể an tâm dưỡng thương.