Nếu bạn có một oan gia sống ngay bên cạnh nhà thì bạn sẽ cảm thấy thế nào? Vui vẻ, lo lắng, hay sợ hãi? Đối với tôi, đó chính là cảm giác muốn đập đầu vào tường, rất muốn là đằng khác.
Tại sao ư?
Đơn giản, ngày hôm qua tôi đang đọc báo trong nhà, bỗng lướt qua thấy tin tìm kiếm tài năng của công ty X, công ty này đứng đầu trong giới giải trí, hầu hết thần tượng mỹ nam của tôi đều được đúc kết từ đó ra. Thử nghĩ xem nếu được làm việc cùng một dàn trai đẹp sẽ như thế nào?
Chắc mỗi ngày bơm 100cc máu mất! Chính vì thế, tôi đã nghĩ rằng mình nên đi dự tuyển. Thế rồi tôi chạy sang nhà Diệp Tử Hạo mượn máy tính của anh để tìm thông tin đăng kí trên mạng, nhưng ngẫm lại, mình có tài năng gì để dự thi? Và tôi quay ra hỏi Diệp Tử Hạo, “ Anh Tử Hạo, anh thấy em có tài năng gì?”, Diệp Tử Hạo bỏ quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân, xong anh kết luận, “ Rất thu hút lợn đực.“.
“...” Đập đầu vào tường lần 1.
Lần khác, tôi và Diệp Tử Hạo cùng nhau lên thư viện mượn vài quyển sách về đọc thì bắt gặp một chàng trai đang cầu hôn một cô gái gần đó rất lãng mạn, tôi thử quay ra hỏi Diệp Tử Hạo bên cạnh, “ Anh Tử Hạo, về sau liệu em có được người ta cầu hôn như thế không?
Liệu sẽ có hàng ngàn cánh hoa hồng rơi xuống hay màn pháo hoa rực rỡ nổ khắp trên trời không? Còn nữa, chiếc nhẫn kim cương sáng bạc lấp lánh được đựng trong hộp nhung đỏ chìa ra trước mặt em, nghĩ đến điều đó mới hạnh phúc làm sao!”, nhưng Diệp Tử Hạo chỉ hếch mũi nói, “ Hiện tại giống loài lợn vẫn chưa biết cầu hôn.”
“...” Đập đầu vào tường lần 2.
Một lần khác, à không, thực ra là một đêm khác, nhà hàng xóm bật loa to ầm ĩ làm tôi không ngủ được, cuối cùng, tôi quyết định xốc chăn lên ra ngoài bàn công hít thở không khí, vừa vặn bắt gặp Diệp Tử Hạo cũng đang ngồi ngoài ban công đọc sách.
Hai ban công nhà chúng tôi phải nói là vô cùng gần nhau, chỉ cần bước một bước chân là tới, vậy mà nay, Diệp Tử Hạo ung dung ngồi trên cái ghế hình con thỏ của tôi xem sách. “ Anh Tử Hạo, ban công nhà anh không ngồi qua đây làm gì?”, nhưng Diệp Tử Hạo không trả lời, anh chỉ nói, “ Tiểu Châu, sao em không ngủ đi?“.
Phốc!
Sao tự nhiên hôm nay Diệp Tử Hạo lại hỏi câu đấy vậy? Với sự thông minh tài ba của anh thì đương nhien phải biết lí do là gì rồi chứ?
Chẳng lẽ anh ta đi vệ sinh đập đầu vào bồn rửa mặt đến chấn thương sọ não sao? Không thể như thế được, trông mặt anh ấy còn bình thản thế kia cơ mà, tôi không kìm được lòng mình, hỏi anh, “ Sao anh lại hỏi câu đấy? Em nghĩ anh phải biết lí do rồi chứ?“.
Diệp Tử Hạo tay chống cằm nhìn tôi, “ Hôm trước mẹ Hạ có nhờ anh gọi em dậy.”, ủa, vậy thì liên quan gì đến việc này? Diệp Tử Hạo nói tiếp, “ Em là nhân bản vô tính của Cafe, cho dù đánh chết cũng không dậy nói gì đến tiếng ồn này, cho nên lấy làm lạ thôi.”
“...” Đập đầu vào tường n lần.
Và cứ thế, mùa hè ngồi ở nhà đấu não với Diệp đại thiếu gia cũng dần kết thúc, nhưng đường đời còn nhiều chông gai phía trước, đó chính là bài kiểm tra đầu năm kia, trước hôm đi học, Diệp Tử Hạo vô cùng tốt bụng nhắc nhở tôi, “ Em mà không được tròn 100 điểm tôi liền tung ảnh khoả thân hồi bé của em lên cho toàn trường.”, đó là lí do tại sao tôi phải quyết tâm cho bài kiểm tra này, bằng không mọi người sẽ nhìn thấy thân thể trần như mộng của mình >.<
Năm nay tôi mới may mắn làm sao khi nhận được vinh hạnh đi học cùng Diệp thiếu, cũng nhờ đó, tôi liền trở thành tâm điểm của toàn trường. Bởi vì sáng nay, bạn trẻ Diệp 'mời' tôi đi đến trường cùng, cũng có nghĩa anh dùng con xe của mình chở tôi đến, cũng có nghĩa là tôi bị dán mác là người yêu của soái ca Diệp Tử Hạo lạnh lùng.
Vừa nhảy xuống xe, hàng trăm ánh mắt soi mói bắn thẳng vào người tôi, làm tôi chảy mồ hôi lạnh, sao mà như kiểu mình là tội phạm đào tẩu không bằng vậy trời T.T, cành tuyệt hơn khi anh trai Mạc nhảy ra khỏi đám đông, tay quàng qua cổ tôi mà gọi to hai tiếng 'em dâu'.
Ôi những ngày bình yêu hạnh phúc, sao mày nỡ bỏ tao mà đi về phương trời mới? “ Em dâu, thảo nào hôm nay anh bảo cậu ta chở anh cậu ta không chở, hoá ra là phải chở phu nhân đi học, thật tình cảm nha.”, anh trai Mạc à, anh đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa được không? Cái mồm của anh hại thêm cái thân bé nhỏ của tôi mất.
Ngày trước khi học chênh lệch buổi học với Diệp Tử Hạo, tôi mới cảm thấy rằng cuộc đời lúc đó vốn rất hạnh phúc, nhưng từ bây giờ, địa ngục tăm tối lại mở rộng cánh cửa chào đón, thật là trốn không nổi mà.
Nào ngờ, vừa định giơ tay bịt mồm anh trai Mạc lại, Diệp Tử Hạo lại xuất hiện đằng sau tôi, cuối cùng vác tôi như vác bao tải trên bờ vai rộng lớn =.=
“...” Diệp Tử Hạo, sao anh cứ muốn góp phần cho tôi có thêm nhiều kẻ thù nữa vậy?
Cho tới khi đến một góc khuất nào đó, Diệp Tử Hạo mới dừng chân rồi thả tôi xuống, tôi ai oán nhìn anh, “ Anh Tử Hạo, chỉ vì anh và anh trai Mạc mà ngày đầu tiên đến trường số lượng kẻ thù của em từ số 0 thành mấy trăm vạn rồi!”, Diệp Tử Hạo lại nở nụ cười ranh mãnh, ngón tay thon dài vuốt mái tóc tôi, “ Trót rồi thì biết làm sao giờ? Tiểu Châu à, xem ra năm nay em vất vả rồi, thế nha.”, rồi bóng dáng cao lớn hai tay đút túi quân thong thả đi về lớp.
-------------Tôi là sự tự do của bạn, tôi đi tìm một nơi tốt hơn đây--------------
Tôi hít một hơi thật sâu, đừng lo Hạ Ly Châu, họ sẽ chỉ phán xét mày một lúc rồi tất cả sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu, nhưng hình như tôi nói câu này hơi sớm. Bầu không khí trong lớp vô cùng quỷ dị, tôi có thể cảm thấy ánh mắt rực lửa của bọn con gái bắn về phía tôi, lại còn ánh mắt tò mò từ lũ con trai nữa.
Cố gắng di chuyển bước chân nặng nề, cuối cùng tôi cũng đến được bàn học của mình, nhẹ nhàng cất cặp sách ngồi xuống. Cô bạn Tĩnh An- người cũng được xem là vô hình giống tôi, từ bàn trên quay phắt xuống, nhìn tôi chằm
chằm, “ Hạ Ly Châu, giờ tớ mới biết cậu là người yêu của Diệp Tử Hạo, lúc đầu tớ cứ nghĩ phải là chị Điệp Thư cơ, hoá ra trên đời vẫn còn rất nhiều điều bất ngờ.”, haiz, cậu nói đúng, trên này vẫn còn rất nhiều điều bất ngờ chưa được khám phá =.=
Chết sống chết dở suốt hai tiết học, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa thân yêu, giờ mà tôi được thoát khỏi sự kì thị của mọi người.
Tiếng chuông vừa vang lên, tôi chạy như bay cầm túi đồ ăn lên thư viện, nơi ít nhất tôi được yên tĩnh một mình. Tôi chọn cái bàn gần cửa sổ, lấy quyển truyện tranh ra, bắt đầu hưởng thụ bữa trưa. Bữa trưa của tôi rât đơn giản, chỉ có quả táo và bánh sandwich, hôm nào mà mẹ Hạ đặc biệt chăm sóc thì sẽ có thêm một hộp nước quả, nhưng dịp đó một năm mới có một lần...
Thật tình cờ làm sao, tôi vừa đọc đến đoạn con mèo nhảy cầu thang trong truyện thì một người nào đó đi đến, thả cặp lồng cơm xuống đúng quyển truyện của tôi. Diệp Tử Hạo ung dung ngồi xuống, mở từng hộp cơm thơm lừng ra, xúc một miếng đưa ra trước mặt tôi, “ Ăn thế không đủ no, ăn thêm đi.”, tôi nghi ngờ nhìn anh, sao tự nhiên lại tốt tính quá vậy trời? “ Là một nông dân lương thiện, anh không bao giờ để cho con lợn của mình chết đói.”
“...” Đồ đáng chết...
Ăn uống no say xong, Diệp đại thiếu cất cặp lồng cơm đi, cầm quyển truyện vừa bị đè ép của tôi lên xem, xong anh nhíu mày, “ Em bao nhiêu tuổi rồi còn xem Oggy(*)?”, rồi anh tặng tôi một cái cốc vào đầu, “ Đó chỉ là truyện tranh thôi mà, anh trách gì em chứ?”, tôi xoa xoa cục u bé nhỏ trên đầu.
(*) : Chương trình hoạt hình nổi tiếng ở Mỹ
Diệp Tử Hạo vứt quyển truyện tranh sang một bên, bắt đầu giảng giải, “ Nếu bây giờ anh cho em chọn giữa con mèo và tiền bạc em chọn cái nào?”
Hmm...Cả hai cái đều hấp dẫn, chọn cái nào ta?
“ Anh Tử Hạo, nếu anh cho em chọn thì có nghĩa anh có cả hai, vậy là em chọn anh là em có cả hai đúng không?”, Tôi hào hứng nhìn anh.
Diệp Tử Hạo lắc đầu thất vọng, “ Quả nhiên, sự thật đã chứng minh, lợn sẽ mãi mãi không thông minh được.“.
=.=
Kết thúc ngày học, tôi vinh dự nhận được mệnh lệnh của Diệp Tử Hạo, “ Tan học chờ anh ở cửa, nếu không anh sẽ tung ảnh khoả thân hồi bé của em lên.”, quả nhiên, lời đe doạ đó đã có tác dụng, nhưng vẫn có một vấn đề nho nhỏ...
Ai nấy đi qua đều nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí, đặc biệt là fan của Diệp Tử Hạo, tôi có thể cảm thấy như họ hận không thể cầm dao phanh thây tôi ra vậy, ôi Diệp Tử Hạo, tại sao anh nổi tiếng như vậy làm gì chứ?
Đổi lại, nếu một ngày nào đó tôi được nổi tiếng còn Diệp Tử Hạo là người vô hình thì sẽ như nào nhỉ? Lúc đấy tôi sẽ tha hồ được bắt nạt anh, haha, nhưng chỉ là, số phận lênh đênh, dòng đời xô đẩy, làm cho những người đáng được hưởng thụ thì bị đối xử bất công!
“ Tiểu Châu, em định đứng đó đến bao giờ?”, Diệp Tử Hạo nhướn mày nhìn tôi. Hừ, tại anh mà bây giờ người khác muốn đập chết tôi, tôi quyết đòi lại công bằng!
Tôi tức giận đi đến ngồi phịch xuống yên xe đạp đằng sau, hai tay bám lấy vạt áo của anh, “ Anh đi đi.”, nhưng chiếc xe lại không hể chuyển động một chút nào cả, đằng này Diệp Tử Hạo quay đầu lại, khoanh tay nhìn tôi, “ Giận sao?“.
A!
Diệp Tử Hạo, anh bị ngốc sao?
Nhìn tôi thế này có vui mới lạ! Sự kiềm chế đã vượt quá giới hạn, tôi không nhịn được mà bộc phát hết cả ra ngoài, “ Tại anh đó! Chỉ vì anh nói em là người yêu của anh mà bây giờ em không được yên tĩnh một phút nào cả! Sự tự do, không lo nghĩ của em chỉ vì anh mà mất rồi, em ghét anh! Anh đi chết đi, em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa...ưm...ưm...”, lời nói chưa kịp hết đã bị chặn lại bởi một nụ hôn!
Anh...anh đang hôn tôi!
Bỗng trong chốc lát, tim tôi 'thịch' một tiếng, mặt mày trở nên đỏ ửng, nụ hôn không quá dài cũng không ngắn, chỉ đủ cho tôi thất thần suốt cả ngày.
Cho tới khi anh rời khỏi môi tôi, tôi vẫn im như tượng, nhưng khuôn mặt lại lộ rõ vẻ xấu hổ, anh nói, “ Em thật lắm mồm quá đi.”, lúc này tôi mới kéo được tâm hồn vừa bay lên chín tầng mây xuống, tròng mắt rưng rưng nhìn anh, “ Đồ độc ác, anh cướp mất nụ hôn đầu của em, em muốn về mách ông nội! Đó là nụ hôn em dành cho chồng em mà, anh xấu xa lắm,..hu...hu”, nào ngờ, Diệp Tử Hạo đen mặt lại, tức giận nói, “ Vậy bảo thằng chồng em hôn lại anh là hoà chứ gì?“.
“...”
Xe đạp vừa dừng bánh đến nhà, tôi nhảy một mạch xuống xe chạy đi muốn tìm ông nội Diệp mách tội, chỉ đáng tiếc, trong nhà chả có một ai, chỉ còn Cafe béo ú ngủ trên đệm, thôi kệ, có còn hơn không, tôi lập tức úp mặt vào bụng mỡ của Cafe thút thít khóc, “ Huhu..Cafe à, chủ của mày thật là xấu, mày không bao giờ được học anh ta nghe chưa? Món quà quý giá tao dành cho chồng tao bị chủ của mày cướp mất rồi, tao biết nói sao với chồng tao đây, huhu..”, chỉ khổ nỗi là con mèo tưởng tôi muốn chơi đùa với nó, grừ grừ vài tiếng rồi lại thôi, Cafe à, nói chuyện với mày thì tao thà đi nói chuyện với đầu gối của tao thì hơn, ít nhất nó còn biết lắng nghe!
Diệp Tử Hạo vào nhà nhìn thấy cảnh này, thở dài một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, “ Cho dù em có khóc thêm nữa Cafe cũng không dậy đâu.”, tôi ngẩng mặt lên, đôi mắt ướt sũng ửng đỏ nhìn thẳng vào mặt anh, “ Em không muốn nhìn thấy mặt anh đâu, em ghét anh rồi.“.
Diệp Tử Hạo xoa hai thái dương, tay gạt đi nước mắt trên mặt tôi, “ Em nhìn xem, mặt mũi tèm lem không khác gì con ma cô cả, thế này thì có ai dám lấy em chứ, xong rồi anh lại phải nuôi em, mệt chết đi được.”, nhưng lời Diệp Tử Hạo nói ra, tôi lại càng khóc to hơn trước, “ Anh chê em béo, chê em khó nuôi chứ gì? Em không thèm, em để cha mẹ nuôi, không cần anh!“.
Diệp Tử Hạo thở dài, “ Tiểu Châu à, sau này cha mẹ Diệp và cha mẹ Hạ đều già, họ không đủ sức lao động, thì lúc đó anh phải nuôi em còn gì?”, đợi đã, hình như cái này có lí, “ Sao nãy anh bảo nuôi em anh sẽ mệt hả?”, Diệp đại thiếu cười một cái, “ Vậy em muốn anh không mệt không?”, tôi gật đầu, “ Dễ lắm, em chỉ cần trả ơn vào đây này.”, anh chỉ chỉ vào má bên phải, ôi, vậy có nghĩa anh muốn hôn sao? Không được không được, “ À...ờm...mẹ Hạ gọi em về...tạm biệt anh!”, rồi tôi chạy như bay ra khỏi nhà Diệp Tử Hạo.
“...”
Một ngày như bao ngày nào, Diệp Tử Hạo chở tôi đi học, người ta trợn mắt nhìn tôi,v.v..., kết thúc ngày học, Diệp Tử Hạo chở tôi về nhà, chỉ là hôm nay đặc biệt hơn một chút, vừa đến cửa nhà đã thấy anh trai Mạc đứng trước cửa, Diệp thiếu nhíu mày, “ Nếu cậu định chọn nơi để ôm câu đợi thỏ thì đừng đến đây.”, anh trai Mạc nào đâu có để ý, vọt qua Diệp Tử Hạo chạy đến nắm tay tôi, “ Hạ Ly Châu, cầu em, giúp anh một việc được không? Nếu em giúp thì em muốn cái gì anh đều cho tất, xin em đó.“.
Mặt tôi méo xệch sang một bên, tự dưng hôm nay tốt gớm, “ Anh muốn cái gì?”, Mạc Thiên gãi đầu, “ Chỉ là, cha mẹ anh muốn gán ghép cho anh một cô gái, mà anh không thích người đó, cho nên...ờm...anh đến nhờ em làm bạn gái anh, một hôm thôi, chỉ một hôm thôi!”
WHAT?
Chưa kịp đợi tôi từ chối, người nào đó đã nói hộ, “ Cậu thiếu người sao mà phải đi nhờ cô ấy hả? Trên đời này chỉ có mỗi Tiểu Châu là con gái sao?”, Mạc Thiên lại quay sang Diệp Tử Hạo năn nỉ, “ Đi mà Tử Hạo, cho tôi mượn em ý một hôm thôi, chờ cha mẹ tôi từ bỏ ý định gán ghép đó tôi sẽ không đến làm phiền Ly Châu nữa.”, bạn trẻ Diệp làm sao mà đồng ý chứ? “ Cậu muốn cha mẹ cậu từ bỏ ý định? Hãy lên giường với một người đàn ông đi.”, chẳng đợi Mạc Thiên kịp phản ứng, Diệp Tử Hạo kéo tôi đi luôn.
“...”, Diệp Tử Hạo, anh quả nhiên là đại tài giỏi không ai sánh nổi!
Cuối cùng, bài kiểm tra định mệnh quyết định cuộc đời của tôi cũng đã đến, quyết định rằng liệu về nhà tôi có bị Diệp Tử Hạo cho 'ăn chưởng' hay không. Hôm qua tôi đã ôn bài rất là kĩ rồi, hôm nay nhất định phải làm được! Quả nhiên, khi làm bài xong, tôi thấy Diệp Tử Hạo đứng trước cửa phòng thi, tôi chạy thật nhanh đến khoe anh, “ Em làm được hết bài đó, anh thấy em giỏi không?”, anh xoa đầu tôi, “ Số phận của em vẫn phải phụ thuộc vào dòng bút đỏ trên bài.”, rồi anh thong thả cất bước về phía cổng.
“...”, Diệp thiếu, anh không thể khen ngợi được một chút sao?
Thật là bất ngờ, khi được trả điểm, bài tôi tròn trĩnh chữ số 100 trên đó, ôi ông trời, người đã nghe thấy nguyện ước của con sao? Và các bạn biết Diệp thiếu nói gì không? “ Chúc mừng em vì đã đem loài lợn lên một bước tầm cao mới.”
=.=
Nhanh như thoắt, đã đến giữa học kì, và đó cũng là thời gian mà trường tôi tổ chức nhiều hoạt động nhất, ví dụ như hôm nay, khi cô giáo nói mỗi lớp sẽ cử ra một bạn đi dọn vệ sinh cho toàn trường. Đương nhiên, tôi là người bị đưa lên 'hiến tế', nhờ một người nào đó. Hoạt động này được tổ chức nhằm khuyên khích học sinh blah...blah...
Nói chung, với một đứa đầu óc não lợn ( Diệp Tử Hạo đặt tên) như tôi, hoạt động này đơn giản để bóc lột sức lao động của học sinh. Trường của tôi cũng không hẳn là rộng mà nó cũng không hẳn là nhỏ, chỉ là khi dọn dẹp, bạn chỉ có thể nói được một câu : Mệt!
Ngay khi được 'tế' lên, cô giáo tôi còn trịnh trọng tuyên dương, khen ngợi tôi, đồng thời còn bảo đám ở dưới là phải học theo tấm gương sáng Hạ Ly Châu, hình như cô giáo tôi chém hơi quá đà, tạo nên cơn bão lớn ở bờ biển phía Đông.
Thường thì người được đề cử đi dọn vệ sinh trong các năm trước thì sẽ phải đến sớm dọn sạch cả sân trường, nhưng năm nay đặc biệt khác, ngôi trường thân ái muốn các em học sinh dọn sau khi tan học - cái giờ mà bụng tôi đứng lên đấu tranh chống chủ nghĩa thực dân =.=
Ôi bụng ơi, xin mày hãy thương xót cho tấm thân đau khổ của tao.
Tan học
Tôi một tay cầm xô nước nặng trịch, tay kia cầm hai cái chổi, cùng với cái khăn vắt ngang vai, trông không khác gì chuẩn bị ra chiến trường, tay cầm khiên tay cầm kiếm cả. Cuộc đời có mấy khổ đau? Khổ nhất là khi bạn đi đánh trận.
Lạ thay, đáng lẽ giờ này sân trường phải vắng tanh không một bóng người , chỉ lác đác vài ba nhân vật sống bị 'hiến tế' ở lại, thì giờ đây, sân trường lại đông nghịt người, thịt đứa này đè lên thịt đứa khác, mỡ đứa này đè lên mỡ đứa kia, và khi tôi xách xô nước đến, cũng là lúc tôi biết được lí do tại sao sân trường lại đông như thế.
Ánh mắt của mọi người đều dán chặt lên Diệp Tử Hạo đang lau cửa sổ phòng học, bóng dáng cao lớn phản chiếu lên ánh nắng dịu nhẹ, khuôn mặt mỹ nam đẹp đến từng góc cạnh vì mệt nhọc mà vương vấn hai ba giọt mồ hôi, chị em nhìn ai mà không thích chứ?
Thấy tôi, Diệp Tử Hạo buông giẻ lau trên tay xuống, đến cạnh cốc vào đầu tôi, “ Nhìn em xem, đi lấy xô nước như đi ra nước ngoài không bằng ý.”, ai, Diệp Tử Hạo, nếu anh không thích sao anh không tự mình đi lấy đi chứ? “ Tại nó nặng đó chứ. Nếu nó nhẹ thì em đã đi lấy nhanh hơn rồi.”, nào ngờ Diệp Tử Hạo bật cười một tiếng, “ Em nghĩ xem so với cân nặng của em và cái xô nước thì ai nặng hơn?”
“...”, Diệp Tử Hạo đáng ghét.
Không kịp để ý ánh mắt bắn ra lửa rồng của đám con gái, Diệp Tử Hạo nắm lấy tay tôi kéo đi, trông vô cùng tình cảm, Diệp thiếu, làm gì anh cũng phải nghĩ đến liệu tôi có được bình an không chứ >.<
Tôi bị anh kéo đi tới chỗ đằng sau sân trường, nơi mà anh trai Mạc và đồng bọn đang ngồi ở đó. Thấy Diệp Tử Hạo, Mạc Thiên bỏ điện thoại trên tay xuống, cầm balo đằng sau ném cho anh, “ Cậu quả là nam thần có khác, đến dọn vệ sinh cũng nhanh. Balo cậu đây, đi về với em dâu vui vẻ nha.”, hả? Diệp Tử Hạo không định đi về đấy chứ? Nhưng nà tôi còn chưa dọn được tí nào cơ mà, nhỡ mai đến cô giáo lại 'xử tử' thì sao?
Nhưng hình như Diệp Tử Hạo không nhận ra điều tôi đang lo sợ, đeo balo lên rồi nắm tay tôi đến chỗ để xe đạp, “ Anh Tử Hạo, em còn chưa dọn được tí nào mà.”, anh quay đầu lại, cười hở hai hàm răng trắng bóng, “ Muốn đất nước phát triển cần có những con người lao động chăm chỉ, anh và em đang góp phần đưa đất nước lên một tầm cao mới đây.”
“...”, quả nhiên, một người mặt dày thì chỉ có dày hơn.
Diệp Tử Hạo không đưa tôi về nhà mà lại đến trại thú y đón Cafe mới đi tiêm định kì, cục mỡ đó được đeo cái 'loa' ở cổ nhìn buồn cười muốn chết, “ Cafe à, mày định làm phát thanh viên sao?”, Cafe liếc tôi một cái rồi quay đi, quả là đến con mèo cũng có lòng tự tôn của nó, sao lại để cho tôi sỉ nhục thế chứ? Dĩ nhiên, cục mỡ vì chuyện đó mà nhất quyết không để cho tôi ôm, nhất quyết nhảy tọt lên lòng Diệp Tử Hạo mà yên vị trên đó, Diệp đại thiếu thở dài, “ Bao giờ giống đời mèo với lợn mới chấm đưt chiến tranh cho nhân dân được hoà bình đây?”
=.=
Lúc tôi và Diệp Tử Hạo về nhà liền nhìn thấy ông nội Diệp trong phòng khách tụ tập với các bà ở trên ngõ, nhảy nhót vui vẻ lắm chứ. Các bà váy xanh váy đỏ chân đi giày nhảy trông hơi bị xì tin luôn, ông nội Diệp thì mặc vest đàng hoàng, nhảy bản ballad với bà Cố, bà hàng xóm bên cạnh nhà tôi.
Nhìn vậy, tôi huých vai người nào đó bên cạnh, “ Anh Tử Hạo, nếu về sau già rồi chúng ta có như thế không?”, Diệp Tử Hạo suy nghĩ một lát, thẳng thắn trả lời, “ Như vậy để có mà em đè chết anh à?”, tôi thẹn quá hoá giận, đập bôm bốp vào tấm vai to lớn của anh, chỉ là, tôi mệt đứt hơi chứ anh vẫn ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra.
5 ngày sau, Cafe được giải thoát khỏi cái loa phát thanh, cậu bé vui lắm, còn chạy đi khoe với con mèo trắng nhà bên cạnh, cả hai đứa quấn lấy nhau suốt cả trưa liền, đến cả ăn Cafe cũng không thèm.
Hôm nay khi đi học về, tôi liếc thấy con mèo trắng đó cào vào mặt Cafe một cái rồi bỏ đi, nhìn cái này hơi bị giống trong phim lúc nữ chính nói nam chính là đồ tồi, tặng cho cái tát rồi bỏ đi nha. Cafe ngồi thất thần ở đó suốt năm phút rồi mới nhấc mông đi vào, vẻ mặt có đôi phần trầm xuống. Suốt cả ngày Cafe không ăn không uống, chỉ nằm ở ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy thương cho nó làm sao, ngồi xuống cạnh nó nhìn theo hướng của Cafe, ôi chao, khung cảnh ngoài cửa là con mèo trắng lần trước đang chạy đuổi nhau với Toto, mèo nâu của bà Cố.
Tôi lập tức hiểu ra vấn đề, vỗ vỗ bụng mỡ an ủi, Cafe buồn lắm, rúc vào lòng tôi run run. Tôi đem chuyện này đi nói cho Diệp Tử Hạo, anh không những an ủi mà còn cảnh cáo tôi nữa chứ, “ Đấy em thấy chưa, con trai bọn anh cũng có nỗi khổ riêng, em cứ đi với người khác đi rồi có ngày anh giống Cafe cho mà xem.”
“...”, cái này đâu có liên quan chứ >.<
Cuối cùng, Diệp Tử Hạo vẫn phải động viên Cafe để bước tiếp, quên đi cô mèo trắng kia, quả nhiên, lời an ủi của Diệp thiếu lập tức phát huy tác dụng, ngày hôm sau, Cafe vẫn đi lại, ăn uống như bình thường, và quan trọng hơn, số thời gian của nó tăng lên, nếu như hồi trước, cậu bé chỉ ngủ 12 tiếng thì nay, cậu ta ngủ hẳn 15 tiếng, 9 tiếng còn lại là nằm sưởi nắng ngoài vườn và những việc khác, chậc chậc, con mèo bận rộn có khác.
Và khi tôi hỏi Diệp Tử Hạo làm sao anh có thể làm được như thế, Diệp Tử Hạo vẫn còn đang chăm chú dọn tủ sách đồ sộ của mình, “ Tiểu Châu à, có một số chuyện về đàn ông em không hiểu đâu.”
“...”, câu nói đó có nghĩa là sao chứ?
Một hôm khác, khi tôi đang nằm dài trên ghế sofa phòng khách xem hoạt hình chiếu trên tivi, cha Hạ từ đâu nhảy ra hù tôi, hại tôi suýt nữa ngã từ trên ghế xuống đập đầu vào bàn trà, “ Cha à, người muốn con đau tim vào bệnh viện sao?”, cha Hạ nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh tôi, quàng vai con gái nói, “ Tiểu Châu, con biết con là con gái cưng của cha không? Ta yêu con hơn cả vàng ròng, hơn cả châu báu dưới đại dương, hơn cả vạn vật trên không gian này đúng không?”, cha à, trong đầu người nảy sinh ý định gì đây?
Tôi nhướn mày hỏi vặn ngược lại cha, “ Cha có yêu con hơn anh Tử Hạo không?”, nào ngờ, cha Hạ bật cười, ông huých tay tôi nói, “ Con cứ nói đùa, đương nhiên Tiểu Hạo vẫn là hơn, con thích hỏi thừa ghê.”
“...”, cuộc đời tôi đau khổ vì ai chứ?
Mặt tôi méo xệch lại sang một bên, một bầu trời đầy mây đen xuất hiện trên đỉnh đầu, lúc tôi định bỏ lên phòng để tận hưởng phút giây yên bình của cuộc đời thì lại bị cha Hạ kéo lại, “ Tiểu Châu à, giúp cha một việc này thôi mà, con hãy rủ lòng thương cho ông già này đi, con muốn gì cha sẽ cho, được không?”, tôi bất đắc dĩ thở dài, quay trở lại ghế sofa ngồi, “ Được rồi, cha muốn con giúp cái gì?”, mắt cha Hạ bỗng chốc sáng như sao, nắm lấy bàn tay tôi, “ Con hãy sang nhà Tiểu Hạo ngủ một tuần nhé.”
WHAT THE HELL?
Cha Hạ, người phải đi đâu mà lại vứt con cho tên hại nước hại dân Diệp Tử Hạo hả? Người không thương con gái đang thương sẽ bị ức hiếp ở bên đó sao? Không công bằng! Không công bằng!
Tôi dứt khoát bỏ tay đang bị cha Hạ nắm ra, uất ức nhìn ông, “ Không được, con không đi đâu.”, kết quả hình như không giống như tôi mong đợi, thường thì chỉ cần nịnh nọt là cha Hạ sẽ thương mà chiều theo ý tôi, nhưng một khi mẹ Hạ vào cuộc thì cái ước mơ đó không cần cánh cũng bay xa, “ Hạ Ly Châu, sang đó ngủ một tuần, mẹ đã bảo Tiểu Hạo rồi.“.
Tôi mếu máo, “ Cha mẹ đi đâu mà phải vứt con qua bên đó chứ? Hai người không sợ con bị bắt nạt sao? Cha mẹ không thương con...huhu”, mẹ Hạ thì nào mà thay đổi ý kiến chứ? “ Bọn tôi chỉ đi Cửu Trại Câu thôi, cô không nhất thiết phải sợ bị bắt nạt đâu, Diệp Tử Hạo học giỏi hiền lành như thế, ai mà thèm đi ức hiếp một đứa như cô chứ?“.
Tại sao mà trong lòng cha mẹ Hạ, hình ảnh Diệp Tử Hạo luôn là một người con ngoan trò giỏi, thư sinh mẫu mực cao quý, còn trong mắt tôi, anh ta lại là người đầy mưu mô xảo quyệt chuyên đi làm tôi bực mình là như thế nào?
Nhưng nói gì thì nói, ý chí kiên cường của mẹ Hạ cho dù có dùng cả Tứ Đại Phật Giáo Danh Sơn (*) cũng không lay chuyển được, nói gì đến một cô bé nhỏ nhoi như tôi?
(*): Bốn ngọn núi trứ danh gắn liền với Phật giáo ở Trung Quốc
Thế là đúng sáng hôm sau, tất cả đồ dùng cho một tuần của tôi đều được chuyển sang nhà Diệp Tử Hạo, và điều thú vị là, khi tôi biết mình phải ngủ chung giường với anh, cười không nổi mà khóc cũng không xong, tôi dùng đôi mắt ngấn nước nhìn người đang sắp xếp đồ đạc, “ Anh Tử Hạo à, anh nhường giường cho Tiểu Châu được không?“.
Diệp Tử Hạo dừng động tác sắp xếp, rất nhanh sau đó lại cầm bàn chải đánh răng trong túi ra đi vào nhà vệ sinh cất, lúc lướt qua còn tặng cho tôi một câu, “ Hồi bé em từng tắm chung với anh, nói trắng ra thì thân thể em đều bị anh nhìn thấy hết rồi, nói gì đến việc ngủ chung giường nhỏ nhoi này, đúng không?”
“...”, cạch, pằng! pằng! pằng! pằng!
Ngược lại với Diệp Tử Hạo, mọi người nhà Diệp đều vô cùng yêu thương tôi, cha mẹ Diệp biết tôi sẽ sang đây ngủ liền mua thịt về làm thịt nướng tiếp đãi tôi, mà thịt nướng mẹ Diệp là ngon nhất! Nhìn đĩa thịt thơm lừng đang bốc khói nghi ngút trên bàn, nước dãi tôi cứ như theo dòng mà chảy xuống, đến nỗi Diệp Tử Hạo còn phải lấy tay bịt mồm tôi lại.
Ăn uống no say xong, tôi cùng mẹ Diệp đi rửa bát, mẹ Diệp khác xa với mẹ Hạ, bà là một phụ nữ vô cùng đẹp, đang làm cô giáo cho trường mầm non, hiền hậu, dịu dàng lắm luôn, mỗi lần nhìn thấy mẹ Diệp, tôi đều phải tự hỏi bản thân tại sao bà không phải là mẹ tôi...
Mẹ Diệp vừa tráng bát vừa nhìn tôi cười hiền, “ Tiểu Châu à, nếu Tử Hạo có bắt nạt gì con thì phải mách mẹ Diệp nghe chưa? Mẹ biết thằng bé đó rất thích ức hiếp con mà.”, ôi mẹ Diệp, người có phảo là Đức Mẹ Maria không? Tôi gật đầu mỉm cười lại với bà, “ Vâng thưa mẹ Diệp, nếu con bị bắt nạt con sẽ mách mẹ đầu tiên.”, mẹ Diệp bật cười lớn, “ Haha, được rồi, cô bé ngoan.“.
Rửa bát xong xuôi, cha mẹ Diệp đều có việc phải đi ra ngoài, ông nội Diệp thì đi nhảy với các bà trên ngõ, Cafe béo ú đương nhiên làm chuyện đại sự, đó là ngủ. Diệp Tử Hạo đang ngồi đọc sách trong phòng, tôi nhàm chán đến ngồi cạnh anh, nhưng càng ngồi bên cạnh Diệp thiếu, sự nhàm chán của tôi lại tăng lên gấp bội, tôi vớ lấy khung ảnh bên cạnh bàn, đó là ảnh chụp Diệp Tử Hạo hồi bé, nhìn cậu bé trắng nõn mũm mĩm mà tôi thở dài ngao ngán, “ Anh xem hồi bé anh đáng yêu ra sao, vậy mà bây giờ thì...”, Diệp Tử Hạo bỏ quyển sách trên tay xuống, lấy từ đâu ra một tấm hình khác, “ Em xem hồi bé em đáng yêu ra sao, vậy mà bây giờ thì...”
“...“. từ đó, tôi mới thấm hiểu câu nói 'gậy ông đập lưng ông' là thế nào =.=
Buổi tối, tôi vào phòng thì không thấy Diệp Tử Hạo đâu, liền đi vào phòng vệ sinh đánh răng trước, nào ngờ, đang đánh dở thì cửa phòng tắm bật mở, Diệp Tử Hạo ung dung đi vài cầm bàn chải lên, bóp ít kem rồi đánh rằn, trong khi tôi vẫn mắt tròn xoe nhìn anh, Diệp Tử Hạo, anh có biết là tôi chiếm phòng tắm này trước rồi không vậy?
Tôi có một thói quen vô cùng kì lạ, đó là phải đi tắm trước khi đi ngủ nếu không cả người sẽ bứt rứt khó chịu. Tôi đánh răng xong trước anh, chờ anh đi ra cho mình đi tắm, nhưng suốt hai phút, Diệp Tử Hạo vẫn không có dấu hiệu đi ra, vẫn đứng soi mình trong gương, cả người tôi bắt đầu ngứa ran, tôi mếu máo hỏi anh, “ Anh Tử Hạo, anh đo ra cho em tắm được không? Em khó chịu quá lắm rồi.”, Diệp Tử Hạo xoay đầu nhìn tôi,“ Đi tắm buổi tối là không tốt, nếu em tắm, anh sẽ không ra, em có thể tắm trước mặt anh cũng được.”
“...”, cuối cùng, tôi quyết định không tắm, thà để cho người khó chịu còn hơn để một tên vô liêm sỉ nhìn thân thể mình.