Đêm nay, Liên Hách Duy trằn trọc khó ngủ.
Vì sao lại là Cố An Mạt và Liên Hân Duy? Đều là hai người phụ nữ rất quan trọng trong cuộc đời anh, anh không muốn ai bị tổn thương, nhưng ắt sẽ có một người chịu thương tổn.
Anh với tay lấy di động đặt trên tủ đầu giường, ngay đầu danh bạ là ba chữ Cố An Mạt, anh nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng, anh gửi cho cô một tin nhắn.
Cố An Mạt đọc tin nhắn của Liên Hách Duy vào sáng hôm sau, cô không bất ngờ khi anh nhắn tin giữa đêm, mà điều khiến cô ngạc nhiên là nội dung tin nhắn, anh muốn cô mời anh bữa sáng!
Cô không biết anh nói thật hay là do tối qua anh uống quá nhiều nên nhắn cho cô một cái tin rời rạc, có điều... Anh từng giúp đỡ cô, dù anh chỉ nói đùa, cô vẫn nên trả lời tin nhắn chứ nhỉ?
Nghĩ vậy, cô soạn một tin nhắn gửi lại anh: “Ý cậu là sáng hôm nay ư? Thế... Gặp nhau ở đâu?”
Bên kia tức khắc hồi đáp: “Ừ, bây giờ. Hẹn ở gần nhà cậu đi, tôi qua đón cậu.”
“Này... Cậu không ăn à?” Cố An Mạt nhìn một bàn đầy thức ăn, người đàn ông ngồi ngay ngắn phía đối diện dường như không có ý định động đũa, điều này khiến cô hơi ngại khi mình chỉ tập trung ăn uống, vì thế buông dĩa trong tay xuống.
“Cậu ăn đi.” Thấy cô dừng động tác, lúc này Liên Hách Duy mới cầm dĩa lên, sau đó chuyển mấy món cô thích ăn đến trước mặt cô.
Cố An Mạt càng cảm thấy xấu hổ, liệu có phải cô mải ăn quá không? Bằng không sao cậu ta có thể biết cô thích ăn mấy món này.
Thật ra không phải Cố An Mạt chuyên chú ăn, mà là Liên Hách Duy chuyên chú nhìn, đồ ăn trước mắt không quá mỹ vị, nhưng cô lại ăn rất ngon miệng, dường như chỉ cần một bát cháo hành, cũng đủ khiến cô thỏa mãn.
Anh nên mở lời thế nào với cô nàng dễ thỏa mãn này, về chuyện của Trịnh Nhạc với Liên Hân Duy?
Liên Hách Duy nhíu chặt mày, đương lúc anh do dự có nên nói hay không, di động của Cố An Mạt vang lên.
Cô mỉm cười bắt máy, anh nhận thấy nụ cười từ từ nhạt dần trên gương mặt cô. Anh mơ hồ đoán được người gọi tới là ai, nhưng anh không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cố An Mạt ngắt máy, tâm sự nặng nề nhìn Liên Hách Duy: “A Nhạc biết chuyện cậu giúp tôi, anh ấy... Rất tức giận.”
Anh cảm thấy Trịnh Nhạc rất nực cười, thân mình còn chưa lo xong, còn vì chuyện này nổi giận với cô? “Có cần tôi đi giải thích không?” Nếu không phải vì cô, anh tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào những việc như thế này.
Cố An Mạt lắc đầu, khóe mắt hơi rủ xuống: “Không cần, không cần, đã làm phiền cậu nhiều rồi.”
Xem đi, lúc nào cô cũng cố giữ khoảng cách với anh, anh khó chịu cau mày, giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt hơn, “Cố An Mạt, nếu đã biết phiền toái thì đừng nhắc lại nữa.” Dứt lời, anh đứng lên, cúi đầu nhìn cô nói, “Thanh toán.” Sau đó chân dài bước nghênh ngang rời đi.
“À ờ...” Cố An Mạt thở dài, bữa sáng anh còn chưa ăn tí nào, như vậy không tốt cho dạ dày đâu.
Trịnh Nhạc tận dụng thời gian nghỉ giữa hai ca giải phẫu đến công ty của Cố An Mạt, cô vừa ăn cơm trưa, nhận được điện thoại của anh lập tức chạy xuống quán cà phê dưới tầng.
“... Sao anh vội tới đây vậy?” Cố An Mạt biết hôm nay anh có vài ca phẫu thuật, vốn định chờ sau khi anh tan làm sẽ gặp nói rõ mọi chuyện.
“An Mạt, chuyện lớn như vậy sao không nói anh biết?” Sắc mặt Trịnh Nhạc rất tệ, giọng điệu cũng không hòa nhã như ngày thường.
“... Em...” Cố An Mạt rũ mắt, thầm than trong lòng. Không phải cô không nghĩ đến việc tìm Trịnh Nhạc nhờ giúp đỡ, có điều lại bị lý tưởng tình yêu trong sáng của bản thân ngăn cản.
Tuy nói họ đã quen nhau ba năm, nhưng trong đó hai năm anh đều ở nước ngoài, cô đã tạo thành thói quen tự giải quyết chuyện của mình.
Tính cách Cố An Mạt chính là như vậy, phần lớn thời gian cô đều ngoan ngoãn nghe lời, kỳ thực trong tận xương tủy cô lại rất kiên định, luôn có cách giải quyết riêng của mình.
“Sao còn là Liên Hách Duy?” Gần đây chuyện giữa anh và Liên Hân Duy đã đủ làm anh đau đầu, giờ chuyện của Cố An Mạt cũng liên quan đến người nhà họ Liên.
“A Nhạc, chuyện trong nhà em, em sẽ tự xử lý. Hơn nữa, càng không phải người nào không nên giải quyết vấn đề.” Cố An Mạt có lòng quật cường, ngoại trừ không kể chi tiết sự tình với anh, cô không cho rằng trong chuyện này mình làm sai.
“...” Trịnh Nhạc cau mày, “An Mạt, sao em vẫn cố chấp giống như hai năm trước vậy?”
Cố An Mạt trong lòng tức khắc nguội lạnh vài phần, anh thật sự không hiểu ý cô một chút nào sao? Nhưng cô vẫn kiên nhẫn muốn nói rõ với hắn: “A Nhạc, em hy vọng anh có thể...”
“Bỏ đi, anh không muốn cãi nhau, chúng ta đều cần bình tĩnh lại đôi chút.” Trịnh Nhạc ngắt lời cô, nếu còn nói tiếp sẽ chỉ làm tình hình trở nên xấu hơn, mà trước mắt còn có rất nhiều chuyện chờ anh giải quyết.
Đáy mắt Cố An Mạt phút chốc ảm đạm, anh đã khôngmuốn cùng cô nói tiếp, cô còn có thể làm gì đây?