Gió biển cuối thu ảm đạm lạnh lẽo, phía vô tận của biển đen thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài lớp sóng trắng.
Liên Hách Duy cầm ly rượu, anh không hút thuốc hay uống rượu. Chỉ khi tâm trạng không tốt hoặc cảm thấy chưa chắc chắn về điều gì đó mới uống vài ly.
Đúng, anh thừa nhận mình không hề chắc chắn chuyện với Cố An Mạt, nhưng anh nhất định phải có được cô.
Đêm nay anh cũng nhận ra cô đang căng thẳng, lần đầu tiên của hai người có thể nói một phần là do anh cưỡng chế, nhưng anh không muốn lần thứ hai cũng như vậy.
Anh biết cô bắt đầu tới gần anh, nhưng không có nghĩa là cô sẵn sàng hẹn hò cùng anh. Mọi chuyện đều đang tiến triển thuận lợi, anh không muốn bị chút ham muốn cỏn con này phá hỏng.
Một ngụm uống cạn ly rượu, Liên Hách Duy cười tự giễu, xem ra đêm nay nhất định mất ngủ.
Cùng bị chứng mất ngủ, còn có Cố An Mạt.
Cô không có thói quen lạ giường, thế nhưng đêm nay cô nằm mãi vẫn không ngủ được, trong lòng, trong đầu đều nghĩ về người đàn ông ở gian phòng bên cạnh.
Liên Hách Duy... Người đàn ông này đã mang đến cho cô rất nhiều thứ, thậm chí anh còn cho cô cả một tương lai. Không phải chỉ nói miệng, mà là dùng hành động từng bước đạt được tương lai đó.
Nghĩ vậy, cô không nhịn được xuống giường, bước chân trần về phía căn phòng đặt sa bàn. Nhìn mô hình này thêm một lần nữa, cô vẫn vô cùng cảm động, rốt cuộc anh đã phải dùng bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tinh lực và tâm tư để xếp những mảnh ghép nhỏ này thành một tương lai.
Sau đó, ánh mắt của cô dừng lại nơi ba người ở cổng biệt thự, cô đưa tay, tìm trong những mảnh ghép còn lại một hình người nhỏ, đặt nó vào bên cạnh ba người kia.
Trên đường quay về phòng, Cố An Mạt mới phát hiện có người ngồi ngoài ban công cuối hành lang. Không chút suy nghĩ, cô đi theo bóng lưng kéo dài của người đó.
“Anh cũng không ngủ ư?” Cố An Mạt đẩy cửa kính ban công ra, một luồng gió biển lạnh thổi qua làm cô rùng mình một cái.
“Sao em lại ra đây?” Liên Hách Duy nhíu mày, duỗi tay kéo cô vào trong lòng mình, sau đó dùng tấm chăn lông cừu đang khoác trên người mình bọc lấy cô.
Đêm yên tĩnh khiến Cố An Mạt ngồi trong lòng anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của cả hai... Thình thịch, thình thịch... Tuy là nhịp tim của hai người, nhưng không ngờ lại cùng nhịp, hài hòa.
“Lạnh không?” Thấy cô im lặng, anh nghĩ rằng cô sợ sự tiếp xúc gần gũi giữa hai người, vì thế anh hơi nới rộng khoảng cách.
“Không lạnh...” Cô lắc đầu, dựa vào lồng ngực anh.
“An Mạt...” Ánh trăng êm dịu, sóng biển hợp tấu, người trong lòng, Liên Hách Duy chỉ cảm thấy cổ họng như bị thít chặt. Anh nâng mặt cô lên, thấy trong đôi mắt trong vắt sáng ngời của cô toàn bộ đều là anh... Rốt cuộc không kiềm chế được cảm xúc mà hôn lên môi cô.
“Ưm...” Cố An Mạt rên khẽ, toàn tâm đón nhận nụ hôn của anh.
Anh bắt lấy môi cô, lưu luyến mút môi trên, rồi lại đến môi dưới. Đầu lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, ra vào giữa khoang miệng hai người, trong miệng ngoại trừ hơi thở còn có nước bọt của nhau, không thể phân rõ là của ai.
Nụ hôn cuồng nhiệt khiến hơi thở của hai người trở nên nặng nề, Liên Hách Duy biết sắp không thể khống chế ham muốn trong cơ thể, anh buộc mình phải chấm dứt nụ hôn dai dẳng này, nheo mắt nhìn biểu cảm mơ màng bối rối của cô, môi cô bị anh hôn đến sưng đỏ, nhưng vẫn mềm mại ướt át.
Hai tay anh không tuân theo sự chi phối của não bộ lập tức kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại gần, cúi đầu hôn xuống dễ dàng.
Cố An Mạt hoàn toàn không kịp nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết mình lại bị anh hôn tiếp. Giống như anh nói, cô đã bắt đầu quen với nụ hôn của anh... Trong khoang mũi, khoang miệng tất cả đều là hơi thở độc chiếm của anh, nụ hôn của anh dù bá đạo nhưng cũng không kém phần dịu dàng...
Chỉ hôn môi vẫn không thể thỏa mãn Liên Hách Duy, môi anh bắt đầu di chuyển đến những nơi khác, đầu tiên là tới lỗ tai cô, anh đưa lưỡi liếm, rồi lại khẽ cắn vành tai, cuối cùng ngậm cả vành tai vào trong miệng liếm mút.
“Ưm ư...” Theo tiếng rên là cơ thể cô bắt đầu run rẩy, tiếp xúc thân mật như vậy khiến cô chợt nhớ về đêm hôm ấy. Tuy rằng họ đang hẹn hò, nhưng từ sau lần đó, Liên Hách Duy chưa từng vượt quá giới hạn.
Nếu đêm nay họ lại... Mối quan hệ của hai người đã được xác định. Cho tới nay cô vẫn có phần né tránh mối quan hệ này, không phải vì anh không tốt, mà do cô chưa hiểu rõ trái tim mình...
“An Mạt...” Không biết từ khi nào, Liên Hách Duy đã dừng lại mọi động tác, anh nhíu chặt mày, biểu cảm cuống cuồng lo lắng, anh sợ hành động của mình sẽ dọa đến cô.
Cố An Mạt khẽ cười, châu báu quý hiếm gì cũng không thể bằng nụ cười này. Cô có thể cảm nhận sâu sắc sự trân trọng, bảo vệ của anh, anh đối với cô giống như viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay sợ bị người khác đụng vào dù chỉ một chút.
Cô đưa tay xoa lên nếp nhăngiữa lông mày anh, cười đến tuyệt đẹp và khẽ nói: “Hách Duy, em không sợ.”